[#8356]
Gửi anh - chàng trai Bách Khoa...
Anh có biết không, người yêu anh không nhìn thấy anh nữa rồi, chị ấy mù rồi…
Em vẫn còn nhớ như in ngày anh chị gặp và yêu nhau hồi cấp 3. Ngày mưa, mưa rào tầm tã, lãng mạn đúng không? Nhưng bây giờ em biết nó là ngày ngập tràn giọt nước mắt đau khổ mòn mỏi chờ đợi chỉ chị bao tháng ngày qua. Anh là mối tình đầu của chị, chị rất hiền, rất đáng yêu, rất hay cười, mọi người gọi chị là "siêu kể luyên thuyên", dường như anh không thích điều đó đúng không? Vì em biết anh rất hiền rất ít nói…khác chị... Chị từng rất tự hào về anh, người con trai BK hiền lành, mộc mạc và em cũng rất ngưỡng mộ tình yêu 2 năm dai dẳng của anh chị nhưng sao anh thay đổi vậy. Chị nói với em, anh ít nhắn tin với chị, ít quan tâm hỏi han chị, có chăng ngày nhắn 1 vài tin cho có nghĩa vụ rồi lại bận. Anh nói anh vẫn yêu chị sao anh lại thế làm chị lo lắng. Chị sợ anh phản bội, sợ anh thay lòng. Chị nhớ anh lắm, nhưng chị là người giấu diếm tình cảm chị chỉ biết lặng im chờ đợi tin nhắn của anh. Chẳng lẽ yêu nhau anh không hiểu chị ấy lo lắng cho anh như thế nào? Lên đại học, học khác trường chị ấy vẫn một lòng yêu anh, dù ngại thể hiện rõ. Mỗi lần về quê, tối đến chị lên nhà online facebook tìm anh, và chị lại rơi nước mắt khi nick anh hiện sáng, anh like, cmt mà không hề nhắn tin cho chị. Đêm ngủ chị nghĩ tới anh chị khóc, rồi có lẽ đêm nào trên Hà Hội chị cũng buồi tủi mà khóc như thế nên chị phải về quê chữa bệnh. Bác sĩ nói chị bị tổn thương giác mạc phải điều trị. Nhưng tưởng đơn giản vậy mà lại xảy ra chuyện không ngờ tới . Chị ấy không kìm được nước mắt khi nghĩ về anh chị giấu anh về việc này, anh vô tâm vậy... Việc tạo tiếng cười xưa kia cho chị ấy khó với anh vậy sao? Chị ấy khóc tới mức bây giờ không thể nhìn thấy rồi... Chị ấy từng có thể kể chuyện tình của mình không biêt chán mà bây giờ nhắc tới anh là chị ấy ứa nước mắt.... Bố mẹ đang cố tìm cách chữa trị cho chị ấy nhưng làm sao chị ấy quên anh. Chị vẫn chờ đợi dù chỉ một tin nhắn của anh mỗi ngày... Em tự hỏi sao chị lại đa sầu đa cảm như vậy, sao lại khóc tới mức như thế này... Nhưng em hiểu dù là người mạnh mẽ như em cung không chịu nổi sự thay đổi hờ hững của người yêu. Em không biết anh còn yêu chị em nữa không? Nhưng em biết anh không thích chị ấy khóc, có lẽ yêu nhau lâu những giọt nước mắt của chị ấy trở nên yếu đuối khiến anh coi thường chăng? Nhưng anh ơi,đó là nỗi đau cào xé tim chị ấy. Chị ấy vẫn yêu anh, không hề oán trách anh nên chị ấy xóa liên lạc với anh khi không nhìn thấy gì, vì chị thương anh nhiều lắm. Chị ơi… anh ấy đã làm điều gì khiến chị không quên được, đã làm gì chị? Đừng khóc nữa, nếu chị tiếp tục khóc chị sẽ không nhìn thấy cuộc sống này mãi mãi... Em cũng không trách anh, em biết anh là người tốt, nhưng em khuyên anh, dù gì anh và chị tới nước này, có ân hận hay anh vẫn còn yêu chị ấy thì cũng muộn màng rồi... Khi anh biết điều này anh không phải liên lạc với em. Chỉ mong mai sau anh tìm được ai yêu anh thật lồng, anh đừng vô tâm nữa, đừng lạnh nhạt để người ta cô đơn buồn tủi nữa, rồi có ngày anh hối hận suốt cuộc đời cũng không tìm lại được...
-CTNX-
Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, Đức Hạnh và những tính cách sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm.
Một ngày nọ, Đức Hạnh và những tính cách tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào!". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý Trí la lớn: "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!".
Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: "Một, hai, ba…"
Ðức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp.
Dịu Dàng nấp sau mặt trăng.
Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải.
Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây.
Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất.
Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn.
Tham Lam trốn trong một bao tải…
Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi… tám mươi… chín mươi.
Lúc này, tất cả đều tìm được một chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình.
Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng…
Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt.
Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến… cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu.
Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tị đã thì thầm vào tai của Lý Trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình Yêu đấy".
Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu.
Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, những bụi hoa hồng đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu. Lý Trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?"
Tình Yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi".
P/s: Tình yêu thì mù quáng và luôn cần có lý trí dẫn đường