Thành phố buổi chiều thật lạ, từng khuôn mặt người cũng thật la và cái cách mà anh gặp em cũng thật lạ.
***
Trong vô vàn ngược xuôi của cuộc sống, tiếp xúc với bao nhiêu người, bao nhiêu cuộc gặp gỡ, anh không nghĩ mình lại gặp nhau thật lạ kì như vậy. Hệt như ông trời đã cố ý sắp xếp cho anh đến đó, đi dạo con phố đó và ngồi đúng cái quán đó, nơi mà em cũng ngồi bên mấy chiếc ghế nhựa với chiếc xe đẩy xinh xinh. Và rồi anh gặp em.
Thật khó hiểu, mà đúng ra cũng chẳng có gì là khó hiểu cả khi anh yêu một người con gái sống cách xa mình cả mấy nghìn cây số. Bởi anh biết đó là định mệnh, định mệnh đã cho anh gặp em. Hôm đó anh bước xuống xe đến với thành phố Huế sau một cuộc hành trình dài qua bao nhiêu thành phố. Anh là sinh viên một trường đại học kỹ thuật ở thành phố Hồ Chí Minh, hoạt động Đoàn đội và tham gia công tác xã hội đối với anh đã là một phần không thể thiếu trong cuộc sống sinh viên vốn nhiều niềm vui này. Đợt đó anh theo Đoàn trường ra đến Huế để tham gia và tuyên truyền cho một buổi từ thiện giữa các trường đại học với nhau. Anh chưa nghĩ cuộc hành trình đến Huế nó lại dài như vậy. Trong giấc ngủ chập chờn trên chuyến xe đường dài, tay Đức bạn anh cứ nhấm nhá ra điều bí hiểm:
- Ôi sông Hương núi Ngự, cầu Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp. Rồi mi sẽ thấy đến Huế lần này sẽ là điều không phải hối tiếc.
Cũng chính bởi câu nói đó mà anh đã thao thức cả đêm, bởi trong giấc mơ của anh cứ chập chờn mãi một tà áo dài tím rịm thướt tha, tà áo ấy như lướt đi trên cầu Trường Tiền mờ ảo mà bấy lâu nay anh chỉ được nghe qua sách vở. Có đúng thật mảnh đất nhỏ bé này sẽ dẫn dụ cho anh nhiều điều, anh thầm hỏi và mong Huế sẽ có câu trả lời trọn vẹn cho anh.
Chiếc xe thả anh xuống con đường với những hàng cây có nhiều chùm hoa nhỏ trắng muốt. Đức nói cho anh biết đây là cây long não vì khi vò nát lá trong tay sẽ nghe được mùi long não. Đến với Huế lần này đối với anh là một cuộc dạo chơi còn riêng với Đức đây là một sự trở về không hơn không kém. Nhà Đức ở tít bên Vỹ Dạ, nơi có lá trúc che ngang mặt chữ điền nổi tiếng của ông thi sĩ Hàn Mặc Tử, thành thử sự háo hức thể hiện rõ trên khuôn mặt nó. Đức hứa sẽ làm thổ địa, dẫn anh “cày nát” hết mảnh đất kinh kỳ này trong một tuần ở đây.
Huế đang vào mùa nắng, mùi máy lạnh trong phòng khách sạn giống hệt mùi chiếc xe khách đường dài khiến anh chóng mặt. Thành thử thả chân ra phố vào một buổi chiều nắng đổ như thế này quả thật là một điều thú vị. Đức dẫn anh lang thang dọc bờ sông Hương, đi qua con đường mát rượi bóng cây ngang trường Quốc học. Đức chép miệng:
- Nóng thế này mình đi ăn chè cho mát, chè Huế ngon số một.
Anh chẳng biết chè Huế ngon không. Nói ra thì thật lạ, anh là người miền Nam nhưng không hảo ngọt, thành thử anh không thích chè, và không biết chính nhờ cái nóng như đổ lửa hay nhờ cái miệng dẻo quẹo của Đức mà anh đã vào quán em. Quán nhỏ xíu như em nằm im lìm một góc bên vệ đường, quán có chiếc bàn cũ, mấy chiếc ghế nhựa cũ và cả chiếc xe đẩy cũng. . . cũ. Em ngồi đó nhìn vào phố, mắt em vô thức chạm vào mắt anh. Chao ơi, thế là dừng lại ngồi xuống cái bàn nhỏ xíu:
- Cho hai ly chè bắp em ơi.
Đó là lần đầu tiên anh ăn hết một ly chè, anh ăn mà dáo dác tìm em. Em bận luôn tay, mồ hôi lấm tấm trên sống mũi, chỏm tóc đuôi gà cứ tung tẩy qua về đến tức lồng ngực của anh, nhìn em anh thấy em như con mèo ngoan nằm sưởi nắng. Khi đó anh tim anh đập rộn ràng dữ lắm, cả khi em đến tính tiền anh cũng ú ớ đến phát tội, cũng may có Đức cứu anh. Về đến khách sạn rồi anh còn nhớ mãi khuôn mặt lấm tấm mồ hôi kia.
Nếu vậy chẳng có gì đáng nói, điều đáng nói ở đây là anh lại gặp em ngày hôm sau, lúc em lấy máu cho anh trong buổi hiến máu nhân đạo. Em nhìn anh cười cười, có lẽ em nhận ra anh. Anh cũng ngượng nghịu cười lại với em, dẫu cho mũi kim của em khiến anh đau thấy ba sáu ông trời. Mà cũng nhờ đó anh mới biết em là sinh viên Điều dưỡng sắp ra trường. Em cũng là thành viên của Đoàn tham gia vào đợt từ thiện lần này. Lại một điều lạ lùng nữa phải không em?
Tối đó anh trốn Đức đi dạo phố một mình, gọi là dạo phố nhưng cái cớ chỉ là để tìm gặp em. Em bận luôn tay, thành thử để nói chuyện được với em, anh chỉ còn cách ngồi. . . ăn chè và chờ đợi. Ăn đến ly chè bột lọc thịt quay thứ ba thì anh hoa mắt. Em che miệng cười khúc khích:
- Anh ni ăn ngó khiếp. . .
- Anh phải ăn để bù lại mũi tiêm hồi sáng cô bé ơi.
- Rứa hồi sáng em tiêm anh đau lắm à?
- Không, không đau. Chỉ như con kiến cắn thôi.
Nói đến đó thì bất chợt vết tiêm trên tay anh đau nhói. Vậy là ly chè đã cho anh được dịp ngồi trò chuyện với em. Em bảo em chỉ bán quán phụ mẹ vào chiều tối, sau giờ học trên giảng đường. Anh chỉ dám ngồi nói chuyện với em chút xíu chứ quán người ta bán mà mình cứ ngồi đó hoài cũng kì.
Một tuần ở Huế là một tuần anh ngồi ở quán chè đó với em. Gặp em đến ngày thứ tư anh bảo:
- Anh Đức về nhà ảnh chơi rồi, thành thử không có ai đưa anh đi chơi phố, em đưa anh đi được không.
Vậy mà em đồng ý, mình đã chở nhau qua bao nhiêu quán xá, phố phường phải không em. Anh chở em đi bằng chiếc xe đạp của em, nhờ đó anh biết được chở một người con gái xinh xinh ngồi sau xe đạp thú vị hơn xe máy nhiều. Có em ở sau, anh dại gì chạy nhanh, mình lang thang qua bao nhiêu con phố, anh không chỉ biết được chè Huế ngon mà ở góc phố đó mình ăn bún hến, con đường kia mình ăn bánh canh cá lóc, con hẻm này mình xuýt xoa bánh khoái. Em cười giòn tan:
- Không khéo mình ăn hết Huế mất.
Đi hoài cũng mệt, đêm xuống thật nhanh, anh và em níu chân ở quán cà phê bên bờ sông Hương. Ngó ra con sông đen nhánh tơ huyền như dải lụa, em kể anh nghe sự tích của sông Hương, về chùa Linh Mụ, về nhiều điều thú vị của Huế. Em bảo ngồi lặng lẽ trong đêm, anh sẽ nghe thấy sông Hương có một mùi thơm nhè nhẹ. Anh hỏi lại em:
- Mình dùng mũi ngửi sao lại bảo là nghe.
Em cười như nước lùa qua từng khe đá:
- Anh không biết Huế có câu “Ngậm mà nghe ” à. Có những thứ mình không thể dùng giác quan mà phải dùng cảm xúc để nhận biết.
Anh chẳng cần biết sông Hương có thơm hay không, chỉ nhớ là anh đã ghé đôi môi mình vào đôi môi ngọt lịm có vị cà phê sữa ấy. Lúc chia tay, em thẫn thờ:
- Sông Hương có nói chi mô anh.
Thế rồi không để anh trả lời em ùa vào phố, bỏ lại anh với vị cà phê sữa còn thoang thoảng trên môi.
**********
Đức xin lỗi anh vì nó thất hứa cái vụ dẫn anh đi cày nát Huế. Nhưng anh phải biết ơn Đức mới đúng, nhờ vậy anh mới được lang thang cùng em nhiều như vậy. Lúc chia tay về lại thành phố Hồ Chí Minh, anh rất sến sẩm. Đôi mắt em ngấn nước, em tặng anh tập ảnh sông Hương, dặn anh có nhớ em thì mở ra xem để nhớ về một con sông kỷ niệm, con sông ấy cũng là tên của em:Hương Giang. Anh không có số điện thoại của em, em bảo chiếc điện thoại chỉ khiến người ta thêm phụ thuộc và xa cách, khi nhớ em anh làm sao liên lạc. Em cũng không dùng Facebook, cũng bởi lý do trên. Thành thử, anh chẳng thể nào lên mạng trò chuyện cùng em. Anh lạc mất em như một chiếc lá rơi rụng hòa vào những đám lá khô khác rơi trên phố.
Anh lang thang suốt một buổi chiều, qua nhờ nhờ Đức Bà, cho bồ câu ăn, qua Dinh Thống Nhất, qua công viên với cây xanh rợn ngợp. Nhưng mà làm sao anh lang thang hết cả buổi chiều khi chỉ có một mình. Nhớ em, anh cũng tìm đến những con sông nhưng ở đây sông chỉ có màu đen, ô nhiễm và bộn bề quán xá, không có những vạt cỏ để anh nằm ngửa mặt lên trời hít lấy từng cơn gió mát từ sông thổi vào.
Anh rủ Đức ra góc nhà thờ Đức Bà nhâm nhi gỏi bò. Anh ngồi nhìn ra đường, thấy dĩa gỏi bò sao. . . dở ẹc. Anh thấy khuôn mặt nào lướt đi trên phố cũng hao hao khuôn mặt em, hay là em cũng nhớ anh?
Đức chép miệng:
- Nghĩ lại tao dẫn mày đến Huế có thật sự đúng đắn không hè?
Anh đưa mắt nhìn dĩa bò khô còn nguyên , buông một câu nhẹ bẫng:
- Sao mà tao nhớ Giang quá.
Đức không trả lời câu hỏi của anh, ánh mắt hai đứa lại nhìn ra những dòng người xuôi ngược kia.
Loay hoay với việc học, anh luôn tìm cách để quay về Huế, để khỏi mất em. Cũng nhờ những ly chè của em, anh không còn sợ đồ ngọt, ngược lại anh ăn chè để nhớ em.
Nhưng anh không thể ngờ là anh lại gặp em trên vô vàn cái nick sáng đèn kia khi anh mở máy. Em hiện ra thật ngạc nhiên và dí dỏm, cái tên chebap thật ngộ, em đã tìm ra anh giữa cái thế giới ảo kia. Em nói em đã tạo Facebook vì nỗi nhớ khiến em không thể ngồi yên. Anh nhìn em qua Webcam, em khóc. Anh chỉ biết lau những giọt nước mắt ấy qua màn hình máy tính, nhưng anh tin sẽ có một ngày anh sẽ lau những giọt nước mắt ấy, anh sẽ về Huế với em.
************
Lần đầu đến Huế với anh là những ngày nắng đổ, nhưng lần quay trở về này Huế đã vào mùa mưa. Anh tưởng tượng ra cảnh em ngồi co ro bên chiếc xe cũ kỹ né những hạt mưa làm ướt tóc mà chân càng bước vội vã. Anh phải bước, phải chen nếu không anh sợ sẽ không gặp lại em mất. Kia rồi, ở góc phố dọc bờ sông Hương em vẫn ở đó với chiếc quán bé xíu và chiếc xe đẩy cũ rích của mình, tấm bạt cũ kỹ không che nổi những hạt mưa đỏng đảnh. Quán vắng khách, em ngồi đó nhìn ra sông Hương đang cuộn mình chảy. Đôi mắt em trong veo, đôi mắt em nhòe nước.
Ngồi xuống ghế anh gọi lớn:
- Em ơi, cho anh ly chè bắp .
Anh đã biết có một ngày anh sẽ lau những giọt nước mắt ấy thay em.
Nguyễn Nhật Hoàng