Anh có thấy khác không một đoạn đường vắng em? Khi mọi thứ vẫn vẹn nguyên, chim vẫn hót suốt trên tán cây, nắng vẫn ngập ướt vàng cung đường cũ, anh vẫn sống, em vẫn tồn tại, chỉ là không ở cùng nhau.
Người ta hay nói về tình yêu với đủ mọi trạng thái từ nồng nàn sâu đậm đến lưng chừng chênh vênh. Thế nhưng suy cho cùng, tiếng yêu chỉ có hai câu trả lời, có hoặc không, sẽ chẳng có vùng chuyển tiếp, chẳng có đan xen giữa được mất. Ngày anh bước chân đi, từng bước rẽ sang một đường khác, em hiểu rằng hết là hết, chẳng thể dối lòng thêm.
Chỉ là...
Anh có thấy khác không một đoạn đường vắng em? Khi đi chung cùng một bầu trời, cảm giác cùng một cơn gió đùa, tránh cùng một trận mưa rào mà tìm mãi chẳng nhìn thấy nhau. Cố thế nào cũng thấy đối phương ngút ngàn khỏi tầm mắt, bên cạnh chỉ là mặt đường phẳng lặng, bơ vơ.
Anh có thấy khác không một đoạn đường vắng em? Khi sau xe không còn một vòng tay ôm siết, không còn đôi má phính tựa nhẹ lên vai, không ai bên tai khe khẽ hát mỗi đêm khuya muộn. Những câu chuyện kể thiếu tiếng em cười, những tháng mùa đông thiếu bàn tay em đan chặt.