Anh thử nói xem, điều gì cô đơn hơn. Du hành đến vì sao, hay sống tiếp một đời người?

Posted on at


Hôm nay lớp tôi liên hoan, hiếm dịp nào lớp tụ tập đông đủ được như bữa này. Cũng bởi ngày mai là bắt đầu kỳ học cuối, người thì đi thực tập, người thì đã tốt nghiệp nhận bằng, vì vậy tinh thần mọi người đều đã lên dây cót cho đêm nay vui chơi thả ga đập phá tới bến.

Chai rượu vodka quay tít trên bàn độ chục vòng rồi mới lừng lững dừng lại, chỉ thẳng vào chỗ tôi ngồi. Trò chơi này nhằm mục đích bóc trần mọi bí mật trong lớp học, ai yêu ai, thích ai, ai thương thầm trộm nhớ ai, trong bữa tụ tập này đã chóng vánh khai ra hết. Đương nhiên tôi cũng không nằm ngoại lệ. Đám bạn chung quanh nhao nhao, đập bàn đập ghế, bắt tôi kể về mối tình đầu của mình.

– “ Hoài, nói xem nào, nàng ấy là ai?

– “ Mau, thú nhận đi. Có phải là cái Linh lớp mình không?

Thằng bạn ngồi ngay cạnh nhắc nhở bằng cách hét tướng vào tai vô duyên đến chóng mặt, tôi vốn chúa ghét cách cợt nhả thường ngày của nó. Còn cô bạn Linh của tôi ngồi tít đầu kia dãy bàn cười sằng sặc chối đây đẩy, như thể đây là câu đùa hài hước nhất cô từng nghe thấy.

Mọi người quay sang nhìn hai kẻ gây rối ra lệnh trật tự, rồi tứ phía tất cả lại đổ dồn sự chú ý trở vào tôi. Bình tâm như vại, tôi thong thả gẩy gẩy bát ốc luộc khêu lấy ruột một con, ung dung chấm đẫm nước chấm trước khi bỏ vào mồm. Bất luận xung quanh đang sốt sắng chực chờ nghe tôi mở miệng, chừng đã sẵn sàng nhảy vào và khều câu chuyện ra khỏi vỏ.

Căn bản tôi hiếm khi hé lộ về mình bao giờ. Không phải bản thân kém hoà đồng, ít nói đâu, hoàn toàn ngược lại đấy. Là một đứa mồm miệng nước chảy, đồng thời sở hữu khiếu hài hước của một nghệ sĩ Stand-up comedy, trong đầu tôi chưa bao giờ cạn kiệt ý tưởng chọc mọi người phá lên cười. Lâu dần thành thử trong con mắt người khác tôi biến thành những lời bông đùa, hơn là một câu chuyện có thật.

Giờ đây, lòng nhiệt tình của bè bạn khiến tôi nảy ý định trải lòng mình. Tôi đã chuẩn bị lim dim nhớ về ký ức thực sự. Thế nhưng, ánh nhìn mọi người lại đang chệch hướng sang mong đợi một câu chuyện khác hẳn, ý nghĩ nỗi niềm bản thân sắp sửa biến thành cái giỏ hứng tiếng cười làm ý định kia đã rơi tuột xuống sàn. Nhấp ngụm trà đá, xắp chữ trong não, tôi kể một câu chuyện không đầu không đuôi về mối tình tưởng tượng. Một mối tình tuổi teen, hài hước tưng tửng, motip giả dối đến phát nôn có đầy trong những tập truyện ngắn rẻ tiền bán ngoài kệ, vậy mà vẫn khiến bạn bè xung quanh cười lạc giọng.

Cuộc đời là vậy. Đôi khi phải sống dối với những ký ức thực sự của mình.



About the author

160