Thời tiết chớm đông không lạnh căm căm, thấu da thấu thịt mà cái lạnh se sắt, nhẹ nhàng nhưng lại bồn chồn, lùa vào lòng người những nỗi trống trải không tên. Bao lâu rồi bạn không về nhà?
Chiều cuối tuần chớm đông, con phố tan tầm ướt nhẹp cơn mưa nhỏ. Chờ mãi nắng chẳng thấy về mà gió vẫn cứ rít lên từng hồi nghe buốt lạnh. Bến xe bus cũ chật ních người, ai nấy đều tay xách nách mang, nói cười vui vẻ. Hình như họ đang chờ một chuyến xe… một chuyến xe chở nỗi nhớ về quê xa… một chuyến xe mang tên “trở về”. Tôi loay hoay ngồi nép mình một góc, lắng nghe những câu chuyện không đầu không cuối, bỗng chạnh lòng khi ai đó hỏi ai kia “Bao lâu rồi bạn không về nhà”… Ừ nhỉ, câu nói bâng quơ ấy lại khiến tôi nặng nề, da diết!
Thời tiết chớm đông không lạnh căm căm, thấu da thấu thịt mà cái lạnh se sắt, nhẹ nhàng nhưng lại bồn chồn, lùa vào lòng người những nỗi trống trải không tên.
Bao lâu rồi bạn không về nhà…
Khi cuộc sống có quá nhiều thứ phải đèo bồng, phải suy nghĩ, khi đó nỗi mệt nhoài đè nặng, kết thành sự cô đơn đến tột độ. Thèm cảm giác tìm thấy một nơi chốn bình yên để tìm về. Nhưng nơi bình yên ấy không phải là cảm giác khi tìm đến với những người bạn chí cốt hay người thương mà là một nơi dù bất cứ nơi nào cũng muốn tìm về. Đó là nhà…
Con người ta quen với việc xa nhà lâu, quen với việc thiếu vắng đi hình bóng cha mẹ và thiếu vắng những nơi chốn cất giữ kỉ niệm thơ ấu. Nhưng đó chỉ là cảm giác thiếu trong chốc lát, trong khoảng thời gian có thể định hình được nhưng không thiếu được mãi mãi. Vì không một nơi nào bình yên và an toàn hơn ở đó.
Bao lâu rồi không trở về mái nhà, bao lâu rồi không nghe giọng nói trực tiếp của cha mẹ, tiếng tíu tít của mấy đứa em thơ và cả tiếng thì thầm của ruộng đồng dân dã. Thời gian lâu đến nỗi chẳng thể nhớ nổi.
Bến xe những ngày cuối tuần chật kín người, ai cũng vội vã, hớt hải đi tìm một chuyến xe mang tên “trở về”; với một nét mặt rạng ngời. Chiều nay cũng vậy, dù thời tiết đã chuyển sang đông nhưng niềm vui khi được trở về quê hương cũng đủ làm ấm lên trái tim họ.
Còn tôi, tôi vẫn loay hoay với câu hỏi tưởng như chẳng có ý nghĩa gì nhưng xé nhỏ ra, nó là cả một nỗi nhớ dài và sự cách xa không đong đếm được.
Nhà… Nơi đó là nơi bình yên nhất mà tôi luôn muốn tìm về để trút bỏ nỗi mệt nhọc, trút bỏ sự ồn ào, vồn vã của đô thị. Được cùng cha lội bùn bắt vài ba con cá ao, rét lạnh nhưng nụ cười của cha sẽ cho tôi trọn niềm hạnh phúc. Được cùng mẹ đội nón tơi đi bắt cua đồng về nấu khế, cay xè, đậm vị quê. Dù khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đó là những gia vị tôi muốn thêm vào cuộc sống của mình mỗi ngày.
Nhưng tôi lại gặm nhấm ngày cuối tuần không trọn vẹn bằng nỗi nhớ nhà, tự vấn bản thân mình rằng cớ sao không sắp xếp được lịch để được “trở về”. Chợt thấy cay xè khi cứ gim chặt nỗi nhớ bằng những lý do ngụy biện cho cảm xúc.
Rằng nhớ thì cứ nói nhớ, muốn thì hãy về, đâu cần phải lý do, bỏ lỡ một vài cuộc hẹn, trừ một vài ngày lương để được ngụp lặn trong hơi ấm của gia đình. Bao lâu, bao xa rồi, hãy học cách chấp nhận sự xa nhà như một thói quen, nhưng đừng để nó thành một thói quen không thể thay đổi được.
Bao lâu rồi bạn không về nhà? Hãy biến câu hỏi đó bằng một chuyến xe mang tên “trở về”. Bạn sẽ thấy ấm áp và hạnh phúc, vì gia đình là nơi bình yên nhất ai cũng muốn tìm về…