Chào mọi người, mình không phải là sinh viên Bách Khoa nhưng người yêu mình học Bách Khoa, hiện tại mình rất mông lung và muốn mọi người cùng cho ý kiến.
Mình và anh yêu nhau được chính xác là 25 tháng. Nói thẳng ra thì mình sinh ra trong gia đình khá giả, cũng được đầy đủ mọi thứ từ nhỏ, học trường chuyên và thi đỗ ĐH. Cũng không quá là nổi trội nhưng mình khá hài lòng với bản thân và điều kiện gia đình hiện tại.
Hồi mới yêu nhau, mỗi lần hai đứa kể chuyện mà nhắc đến gia đình thì anh lại luôn có cảm giác lảng tránh, mình luôn nghĩ rằng yêu nhau rồi thì nên chia sẻ mọi cái, đặc biệt là biết về hoàn cảnh gia đình nhau. Và đến một ngày anh đồng ý nói chuyện nghiêm túc với mình về gia đình anh. Anh nói rằng không dám kể vì sợ mất mình, sợ nói ra mình không yêu anh nữa, bỏ anh...
Mình cũng lặng người đi khi anh kể về hoàn cảnh gia đình trong những giọt nước mắt. Nhà anh nghèo, đã nghèo mà hồi đấy lại bị lừa mua một mảnh đất, vay tiền khắp nơi nên giờ lại càng nghèo. Đắng cay là vay tiền họ tính theo lãi ngày, hai bố mẹ anh cứ làm mãi làm mãi cũng không đủ để trả tiền lãi huống chi tiền gốc. Cũng kêu gọi khắp nơi nhưng số tiền vay được cũng chỉ để cho sinh hoạt, cho tiền học hai anh em mà mọi người cũng biết chi phí ở đại học đắt đỏ thế nào. Mẹ anh sức khỏe cũng không được tốt, nên hầu như dựa vào bố anh.
Anh không kể nhiều về gia đình cho mình nghe nhưng mình hiểu được tất cả những gì anh nói. Mình thương anh vô cùng. Từ đó mà không những mình không cho phép bỏ mặc anh mà còn yêu anh hơn gấp vạn. Thương tính chịu khó của anh, mình cũng không dám đi chơi nhiều với anh, không bao giờ nhận quà hay bảo anh mua cho cái này cái nọ. Lúc nào cũng muốn giúp đỡ anh.
Đến một ngày, mình có ý định muốn về nhà anh chơi. Bố mẹ anh cũng biết chuyện hai đứa yêu nhau, bố mẹ anh vui lắm. Vì gọi điện nói chuyện qua với mình chắc cũng thấy được. Còn bản thân mình thì không dám nói chuyện hoàn cảnh của anh cho bố mẹ mình biết vì chắc chắn là bố mẹ phản đối. Mình cũng không biết phải làm sao, chỉ biết là phải ở bên anh chứ mình mà biết hoàn cảnh của anh mà bỏ đi thì anh sẽ chết mất.
Bố anh thì rất niềm nở khi biết mình về nhà anh, còn mẹ anh. Mình nghe qua điện thoại anh nói chuyện với mẹ, mẹ bảo "Nó con gái nhà giàu thế về nhà mình chẳng có gì, nó có chán không? Chỉ sợ nó không yêu mày nữa". Mình cũng cảm thấy hụt hẫng và rất buồn vì thực ra mình cũng chưa bao giờ nghĩ đến tâm trạng của mình nếu về nhà anh vì cũng không tưởng tượng được nhà anh như thế nào. Anh nói hay là mình không về nữa vì về rồi, chắc là mình không chịu được đâu. Nhưng mình vẫn quyết tâm về.
Khi về nhà anh, bố mẹ anh đều rất vui vẻ, quan tâm và quý mến mình. Chỉ ở nhà anh hai hôm thôi nhưng mình cảm thấy tình cảm của mọi người thực sự rất sâu nặng với nhau. Anh còn dẫn mình đến thăm nhà ông bà ngoại, ông bà nội. Nhớ mãi hình ảnh ông nội anh bảo mình thắp hương và cứ liên tục nói "hợp, hợp".
Sau khi trở về Hà Nội, anh chẳng buồn nói với mình, chắc nghĩ mình sẽ thất vọng lắm. Nhà anh cấp 4, các bức tường cứ bong ra. Hôm mình về trời mưa, mẹ anh phải lấy cái chậu vào hứng ở giữa nhà. Bình thường cả nhà anh ngủ chung một chiếc giường. Có mình về anh phải xuống bếp ngủ. Nhưng khi chứng kiến những điều ấy, quan trọng hơn cả là mình nhận được tình cảm của bố mẹ anh, và mình gần như xác định là muốn theo anh bởi tình yêu của anh dành cho mình là quá lớn và chân thành. Anh luôn giản dị trong từng cách yêu, từ khi yêu anh mình bỏ được rất nhiều những tính cách "công chúa" từ nhỏ. Nhiều khi cũng ghen với đứa này nọ vì có người yêu dẫn đi đây đi đó mua này mua nọ nhưng dần cũng bỏ qua hết vì tự hào nhất là chắc tình yêu của mình là hạnh phúc nhất.
Cũng yêu nhau hơn hai năm rồi, chúng mình cũng sắp đến ngày ra trường rồi. Thực sự mình rất lo lắng và mông lung. Bố mẹ mình cứ bảo phải kiếm chồng này nọ mới xứng với gia thế nhà mình. Phải nhìn vào thực tế mà sống, lấy chồng nhà có điều kiện thì mình sẽ được sống có điều kiện vì mẹ mình bảo rồi "con gái sướng khổ nhà chồng".
Còn nhà anh, hôm trước bố anh gọi điện cho mình. Bố mẹ anh vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm mình nhưng lần này bố anh hỏi mình là liệu anh có bị ảnh hưởng đến học tập không, nhà trường có đuổi học anh không nếu nhà anh bị vỡ nợ, số tiền nợ quá lớn mà bây giờ không có cách nào trả được. Bố mẹ chỉ sợ duy nhất là anh không được đi học vì bố mẹ thì bố mẹ anh ân hận cả đời.
Mình nghe mà xót xa lắm, chỉ có mình mới biết số tiền mà nhà anh nợ, đến anh cũng không biết. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc mình không biết phải làm gì.
Chẳng lẽ cứ yêu anh thế này thôi, bên anh thôi có đủ không? Mà cứ yêu như vậy đến ngày bố mẹ mình biết thì phải làm thế nào? Dù có theo anh nhưng liệu hai đứa có trụ được không. Gia đình anh bây giờ túng quá rồi. . . Và mình cũng yêu anh quá rồi. Mình mong được mọi người chia sẻ.
[blog] Chào mọi người, mình không phải là sinh viên Bách Khoa nhưng người yêu mình học Bách Khoa,..
Posted on at