Em không nghĩ mình sẽ nhớ anh nhiều như thế này, nhiều hơn cả nước mắt, cả nỗi đau, cả những điều em đã từng cho là vốn dĩ phải thế…Cuộc sống có quá nhiều ngã rẽ, em tự hỏi mình đã rẽ sai ở đâu, để bây giờ ngoảnh đầu lại không còn thấy bóng anh đứng ở đó, chờ đợi… Em đã sai, vì em vẫn chưa thể bỏ qua hết lòng tự trọng của mình để yêu thương một người, em đã yêu thương lắm mà không nói, Em yêu anh, là em sai rồi…
Trải qua hai mối tình chẳng đi đâu về đâu, đã quá lâu rồi em mới dám bắt đầu một mối quan hệ mới, mối tình này với anh em đã hứa hẹn, đã hi vọng quá nhiều… mỗi ngày một chút nuôi nó lớn, cố gắng cùng nó đi càng xa càng tốt… Em cám ơn vì anh đã cùng em cố gắng làm điều đó mỗi ngày. Nhưng mới đi cùng nhau một đoạn đường ngắn mà chúng ta đã phải nói lời tạm biệt. là tại ai mà chúng ta từ quen biết 5 năm từ ngày cấp 3 mà giờ thành người dưng như thế này. Chúng ta ngốc quá không khi đánh đổi tình bạn để lấy tình yêu. Anh đã nói sẽ yêu em cho ít nhất đến ngày em ra trường mà. Có lần đi xem bói e kêu 25 tuổi lấy chồng, anh giật mình quay sang nói với em “27 đi cho người ta còn cố gắng”. chúng mình bằng tuổi mà, a lại học 5 năm ra trường sau e, nhưng e vẫn chờ ấy thôi.e ước nếu thời gian quay trở lại e sẽ ko đồng ý yêu anh, như vậy em sẽ không mất 1 người bạn tốt và tết này a sẽ dẫn e đi chơi như năm trước. cấp 3 mình học 1 kì thôi anh nhỉ, nhưng a thật tốt với e, e kêu lạnh thì a sẵn sàng cho e mượn áo khoác đồng phục, đến khi anh lạnh còn không dám đòi. ấy vậy mà đến khi yêu anh mới nói là anh lạnh thì em bảo anh dại gái.hì.biết bao nhiêu kỉ niệm của chúng mình, nếu viết lại chắc thành phim được.vậy mà……
Em nghĩ bằng cái tuổi này mình đã đủ lớn và biết cách yêu thương một người… Thế nhưng thực ra yêu rồi em lại trở nên trẻ con và ngốc ngếch đền khờ khạo. Mỗi lần giận dỗi em thường hay bỏ mặc anh một mình, em phó mặc, em lặng im, em nói lời chia tay… Em biết điều đó khiến anh bị tổn thương nhiều, và cũng biết lặng im nó có sức tàn phá lớn như thế nào trong những mối quan hệ giống như là hai chúng ta…Em xin lỗi, em yêu anh, là em sai…
Không biết sau những khoảng im lặng đáng sợ mà nguyên nhân là từ em thì em phải bắt đầu lại như thế nào. Em cho rằng tình cảm giữa chúng ta vẫn chưa đủ lớn để vứt bỏ lòng tự trọng. Thế nhưng… Tại sao em lại nhớ anh, nhiều như thế này? Mỗi lần về quê em lại nghĩ về anh nhiều hơn, lại nhớ anh đến phát khóc, em phải làm sao đây a.Anh, có nhớ em không?
Em sai rồi…Sai vì yêu mà đành tâm buông bỏ, sai vì yêu mà không dám bỏ qua lòng tự kiêu của một đứa con gái cứng đầu, sai vì thương mà không chịu nói, sai vì nhớ anh, mà để anh đi trong lặng yên…
Em sai nhiều, nhiều quá… Nhưng giờ thì đâu có thể làm gì được đâu… Sự im lặng đã đào một hố sâu giữa khoảng cách vốn đã lớn giữa hai chúng ta rồi…
Có lẽ, điều duy nhất có thể sửa sai cho em, là sẽ tiếp tục yêu thương anh, và không giữ nó trong lòng nữa… Nhưng thôi hãy nghĩ đến nó anh nhé, việc đó cứ để em làm một mình cũng được… Ít ra, em không thể để mình có lỗi với bản thân nữa… Lừa dối trái tim của chính mình là điều rất tồi tệ phải không nào?
Yêu anh, là em sai, là có lỗi với anh vì yêu thương không đúng cách… Nhưng ‘sai’ đó vốn dĩ là chuẩn mực của xã hội… Với em, những điều em muốn, những điều em làm cho người mình yêu thương, em hi vọng nó không sai…
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Giu-Em-Di-Thuy-Chi/ZW6EZDII.html"
[blog] "gửi anh chàng trai cơ điện k58 có điệu cười giống con ngựa..
Posted on at