Tôi đang ngồi ở hàng net. Nơi tôi chạy trốn nỗi buồn trong suốt những ngày qua để viết lên những dòng này. Tôi là chàng sinh viên Bách Khoa đơn giản, chân thành, nhạy cảm. Còn em là cô học sinh lớp 12 phức tạp mạnh mẽ nhưng rất hiền dịu. Từng trải cả trong chuyện yêu lẫn chuyện đời. Nhưng thỉnh thoảng lại rất vô tư hồn nhiên. Tôi và em gặp nhau làm bạn, đi với nhau vô tư vui vẻ không biết chán. Rồi em kể cho tôi nghe câu chuyện về những gì em đã trải qua. Có lẽ cho tôi sống thêm 10 năm nữa tôi cũng thể tưởng tượng được cô gái học sinh vui tươi đó lại có một quá khứ đau buồn đến vậy. Và có lẽ đấy chính là nhũng sự đau đớn đỉnh điểm nhất mà một người con gái phải trải qua. Nghe xong tôi biết em đã thích tôi. Tôi biết em muốn nói rằng với tôi rằng anh có thể yêu nổi một đứa như thế không. Tôi hiểu em đã đặt niềm tin vào tôi thì mới dám kể ra những chuyện đó. Lần đầu tiên có người con gái chân thành với tôi đến như vậy, tôi suy nghĩ kĩ rồi quyết định tiến xa hơn tình bạn để yêu em, thương em, che chở bù đắp những mất mát em đã trải qua mà tôi đã không được ở bên em lúc đấy rồi. Và thế là chúng tôi yêu nhau. Trong thâm tâm tôi luôn đòi hỏi bản thân phải yêu em nhiều hơn nữa để bù đắp. Em cũng cảm nhận điều đó và đáp trả tình cảm của tôi. Trong tình yêu còn gì bằng khi hai người coi nhau là tất cả của nhau. Được vài tuần thì những gì thuộc về quá khứ của em vùng lên khi biết em yêu tôi. Người yêu cũ em - người mà đã cũng em trải qua tất cả chuyện đó quay lại. Em thương anh ta vì cũng đã trải qua những điều đó với em. Chuyện giữa 3 người thật phức tạp và mệt mỏi. Có lúc dường như tôi muốn bỏ cuộc. Không phải tôi mệt mà tôi không muốn em ở giữa phải nghĩ ngỡi mệt mỏi. Rồi đến một hôm đỉnh điểm em đã chọn tôi sau bao ngày lằng nhằng đó. Nhưng tôi biết rằng tất cả chưa kết thúc. Nhưng tôi kệ. thế là tôi lại tiếp tục yêu em nhiều hơn. Làm nhiều thứ hơn cho em, làm những điều lãng mạng để khiến em hạnh phúc, em cười. Nhưng em bắt đầu tạo khoảng cách với tôi, không quan tâm tôi, rất hay dỗi, bắt đầu làm quá mọi chuyện lên. Thậm chí là kiếm cớ để chửi tôi đánh tôi mỗi khi chúng tôi cãi nhau chuyện trẻ con. Tất cả mọi chuyện em đều làm quá hết lên. Tất cả chỉ vì em yêu tôi. Em không muốn tôi phải ở bên một đứa con gái có quá khứ như thế. Em bảo với tôi em làm thế để anh ra đi có thể tìm được ty đúng nghĩa vì em không đủ sức nói chia tay với anh. Tôi hiểu em. Tôi thương em. Tôi nói là tôi bất chấp tất cả yêu em. tôi tiêp tục yêu em, dù em không còn như trước nữa, em vẫn không quan tâm tôi. Tôi kệ miễn tôi và em được ở bên nhau. Rồi một ngày tôi và em lại cãi nhau lại đúng ngày buồn của đời em mà tôi không biết. Ngày hôm đó em tức giận em nói những điều làm tôi đau lòng, em nói em có cuộc sống mới nhưng không phải do tôi. Tôi buồn lắm, tôi luôn nghĩ mình làm được gì đó cho em sau tất cả nhũng công sức và ty thương tôi trao em. Chỉ những lúc giận dữ em phủ nhận hêt. Tôi biết con gái thế. tôi cũng thông cảm và lại tiếp tục yêu em nhiều hơn nữa. Sau mỗi biến cố tôi đều cố gắng hơn còn em thì lại càng xa tôi. Đến nỗi sinh em tôi đã tổ chức sắp đặt hết cho em vui nhưng em bảo bận. Tôi dần nhận thấy em không trân trọng tôi nữa. Tôi vẫn kệ vẫn tiếp tục. Rồi em xin tôi đi thăm người yêu cũ ốm cùng các bạn của ông ý. Tôi chấp nhận vì vẻ mặt xin xỏi hồn nhiên của em và em nói rằng em đi lần này là thử thách cho anh yêu em. Anh phải vượt qua. Uk thì em đi. Tôi cũng nghĩ tôi và em trải qua nhiều chuyện kinh khủng hơn mà vẫn bên nhau. Tôi tin em. Và tôi hiểu em sau hôm đó em về em gọi cho tôi một cuộc nói em đã về rồi cúp máy. Đó là cuộc điện thoại cuối em gọi cho tôi trong suốt hai tuần tiêp theo. Trong hai tuần đó em đẩy mọi thứ lên đỉnh điểm. Tôi gọi em tắt máy, hay trả lời với giọng điệu khó chịu, tôi sang nhà thì em đuổi tôi vê, tôi hỏi em tại sao em không nói gì. Tôi biết đã có chuyện ở hôm em đi thăm người yêu cũ về. Hai tuần tôi nhắn tin, gọi điện, sang nhà nói chuyện nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng không một lời của em. Nhưng trong lúc đó. Tôi hỏi em một câu em vẫn chờ anh ra trường Bách Khoa rồi yêu em chứ. Em nói uk. Lời nói đầu tiên em nói với tôi tử tế từ hôm đó về. Tôi biết tại sao. Tôi đành bỏ em đi. Chỉ được hai ngày em lại gọi cho tôi hỏi thăm tôi. Tôi rủ em đi chơi cùng, sau buổi hôm đó tôi hỏi em bao giờ một là anh đi hai là em cùng anh vượt qua sóng gió từ quá khứ của em. Em không trả lời và chỉ nói em yêu tôi rất nhiều. Nhưng sau biến cố đó. Tôi thực sự không thể yêu em nhiều hơn được nữa. Làm sao tôi có thể yêu trong khi tôi biết chắc chắn rằng đằng sau ty đó có biết bao nhiêu chuyện xảy ra với em mà em không tôi biết. Tôi biêt rằng dù có cố gắng đi thế nào đi chăng nữa thì một ngày nào đó bất kì em sẽ lại bỏ tôi không lý do. Tôi sợ điều đó. Tôi chả biết làm thế nào nữa. Áp lực của học hành, gia đình, đẳng cấp, phân biệt xã hội, bắt đầu đè lên tôi. Tôi thực sự cần em nói rằng anh ổn chứ, có em ở bên rồi. Nhưng em chưa vào bao giờ nói với tôi điều đó kể cả khi tôi tỏ ra buồn bã mệt mỏi. Em vẫn kệ tôi. Lúc đầu yêu tôi hoàn toàn có thể một mình làm mọi thứ, bất chấp tất cả. Nhưng sau những chuyện đó tôi dường như không đủ sức đứng một mình nữa. Tôi đã làm một việc mà tôi không bao giờ tha thứ mất. Chả hiêu sao cách đây hai tháng tôi lại để chiếc áo em tặng tôi vào cốp xe suôt tuần không vứt nó ra. Tôi cố tình để em biết điều đó. Tôi biết với tính mạnh mẽ, cái tôi cao như em giận tôi điên mất. Khi đó em đã là sinh viên năm một trường KTQD. Tôi đèo em đi học nhưng từ khi em giận tôi, em bắt đầu thg khác đèo đi. Thậm chí là em gọi tôi đến đèo nhưng lại lên xe thg đó trước mặt tôi để trả thù tôi. Bọn tôi cãi nhau quá to. Tôi cũng đã nhận lỗi, nhưng em không tha thứ trong hai thàng vừa qua tôi đã làm đủ thứ từ nõng nhẽo vui vẻ đến làm căng cho em sợ thậm chí là im lặng một tuần. Tôi gọi cho em còn để cho thàng đèo em đi học nghe máy rồi nói tôi không ra gì. Sau một tuần tôi gọi cho em em vẫn như vậy. Tôi không chiu nổi nữa tôi trả vòng đôi của tôi và em đèo. Để làm căng cho em sợ. Ngày hôm sau em lừa tôi bỏ học - điều em chưa bao giờ làm với tôi để sang nhà em. Tôi vui vì chắc em cũng đã hết giận. Không ngời đến nhà em. Em bắt tôi thấy cảnh anh và thg em nhờ đèo đi học trong lúc cãi nhau với tôi hôn nhau mặt em thì tỉnh bơ, còn thg kia được thể ra đuổi tôi, nói tôi đừng làm phiền nữa. Tôi bình tĩnh nghĩ rằng em chỉ trả thù tôi thôi, tôi không tin em là người như thế trong hai thag cãi nhau em đã tìm người khác thay thế tôi. Nhất là tôi và em đã trải qua quá nhiều chuyện. Tôi mệt mỏi, tôi bế tắc, tôi bắt đầu nhắc tới chuyện quá khứ của em. Tôi nói tôi sẽ bảo với người yêu cũ của em để ông ý bảo em khi thây em suốt ngày đi bar uống còn tôi không khuyên được em nữa. Em liên điên lên đánh tôi, đấm tôi, tát tôi, làm gẫy kính tôi. Tôi không chấp em vì tôi hữa với mình là không bao giờ được đánh em lần nữa. Rồi em xưng hô mày tao với tôi. Em nói không cần mày can thiệp vào chuyện của tao. Nhưng thật kì lạ sau khi bình tĩnh. Tôi hỏi em có yêu tôi không. Em vẫn bảo có. Sau hôm đó tôi nhắn tin cho em, em lại rep bằng hình ảnh hôn nhau cùng thằng kia. Tôi không tin. Tôi cứ nghĩ em trêu tôi. Nhưng khi hỏi lại bạn em thì biết em và nó yêu nhau thật. Biết thêm một điều rằng em nói với bạn em là em chỉ có một người yêu cũ. Thế còn tôi là gì của em ???? tại sao khi người yêu cũ với tôi và em lằng nhằng. Em không bao giờ cho phép tôi nói chuyện với ông ý. Không muốn tôi nhắc đến ông ý vậy mà bao giờ em để thằng người yêu mới của em nói tôi, em còn làm tôi đau lòng đến thế. Em có thể nói là em yêu người khác rồi. Anh đi đi. Tôi sẽ đi. Tại sao em phải làm tôi đau. chả nhè em coi thường tôi. Tôi thực sự buồn. Tôi không thể tin được điều đó. Mọi chuyện quá nhanh. Tối hôm qua tôi qua nhà em. Nói chuyện với mẹ em. Nói những lời cuối với em. Em vẫn im lăng. Em chỉ nói đáng nhẽ ra anh không nên biết chuyện quá khứ của em. Hôm nay tôi ngồi đây viết dòng cuối cho e: anh nhớ em từng nói nếu em yêu người khác, em sẽ không kể chuyện đó nữa. Nghĩa là anh là người cuối cùng vì moi chuyện đã quá lâu rồi. Anh hiểu rồi. Em không muốn anh khổ vì chuyện như nhưng do anh đã biết chuyện nên em chỉ còn cách giả thoát anh. Anh chỉ nghĩ được thế thôi. Anh hiểu nếu anh còn ở lại thì khác gì quá khứ vẫn còn tồn tại. Cả hai chúng ta sẽ được thoải mái đúng không em? Anh đau, anh rất đau. Tất cả gì anh làm cho em suốt thời gian qua bao nhiêu ty thương anh trao cho em cũng chờ một ngày em quên chuyện quá khứ đi và hoàn toàn thuộc về anh. Cuộc sống có anh thôi. Em hứa với anh ba năm đến khi anh ra trường thì mọi chuyện rõ ràng, em sẽ không giấu anh gì nữa. Vậy mà em đã bỏ anh. Nhưng thực sự anh không thể trách em và hận em vì anh quá thương em. Em biết không? Anh hiểu tất cả gì em làm với anh là vì em yêu anh và anh đến sai thời điểm. Nếu như chuyện của em trải qua là cuốn sách. Anh cứ ngỡ mình là người viết lại cuốn sách đó cùng em. Nhưng không may cho anh. Anh chỉ được chọn là người viết nốt cuốn sách cũ với những trang hạnh phúc ít ỏi cuối cùng, rồi khép lại một thời học sinh của em. Bao giờ em là sinh viên rồi cuộc sống mới đang chờ em. Mọi thứ đã qua rồi vì em đã phải hi sinh anh để chôn tất cả xuống rồi mai là ngày kỉ niệm chúng mình yêu nhau. Coi như là 6 tháng. Anh mong cuộc gọi từ em. Để nghe giọng nói của em thôi.
[blog] Tôi đang ngồi ở hàng net...
Posted on at