Tôi gặp cô bé đó ở thư viện, khi 2 đứa với tay cùng lấy một quyển sách, giống giống như trong phim tình cảm hay các quyển tiểu thuyết lãng mạn, nhưng trường hợp này tôi gặp đã nhiều, nên việc tỏ ra không bận tâm và tiếp tục công việc đã trở thành kiểu phản ứng quen thuộc với tôi, nhưng còn nhanh hơn cả tôi kịp phản ứng, nó đã giật phắt quyển sách rồi đi thẳng. Nghĩ nhiều mấy chuyện nhỏ nhặt với tôi không phải là phong cách. Mọi thứ lẽ ra sẽ chẳng có gì để viết, tuy nhiên...
Cái trường y không hẹp lắm, nhưng chẳng đủ rộng để ngăn cản mối duyên này, lần thứ 2 lại gặp ở căng tin khi tôi đi mua mì tôm về ăn tối, tôi thấy nó cầm tay ai đó nói gì đó, cái giọng miền trung đã khó nghe, nói nhanh nữa thì như tiếng tây ban nha, tiếng lào trộn lẫn vậy. lần cuối cùng là khi đi dạo loanh quanh bên ban công, tôi thấy cái dáng bé tẹo ôm ghì cả đống sách chừng đè bẹp nó, nó suýt va phải tôi, nhưng tôi né được. Kỳ cục quá, câu chuyện lẽ ra cũng chẳng có gì hay ho để viết,
Rồi dường như ông trời cũng chứa ghét mấy cái kiểu quen mặt vô vị đó, nên đã sắp đặt cho chúng tôi (tôi và nó) ngày ...tháng....năm ..... gặp nhau trong một buổi giao lưu sinh viên toàn khóa. Nó không đẹp sắc sảo, nhưng ưa nhìn, và ánh mắt trông rất hiền, có thể sưởi ấm rất nhiều thứ, có thể là những nỗi niềm thầm kín trong tâm hồn và trái tim. Tôi có hát một bài trong buổi hôm đó, khỏi phải nói, giọng hát của tôi mở tung tất cả cánh cửa đi vào trái tim của những cô nàng sắt đá nhất, cô bé cũng không ngoại lệ, mà có lẽ chưa phá đã đổ. Khoảnh khắc đó, tôi càng hiểu hơn, con người không ai mạnh mẽ như bề ngoài họ biểu lộ.
"Vẫn sẽ nhớ mãi ánh mắt ấy, tiếng hát ấy, ngẫu hứng ấy không hề qua.
Đã qua ngày mưa ngâu, đã qua ngày gió bấc để mang những thăng trầm cùng tháng năm
Cho thoáng môi ai cười"
Chẳng hiểu sao tôi nhìn quanh rồi dừng về phía đó, và nó cũng vậy, nhìn tôi, say đắm, không hiểu là say tôi hay bài hát đây. (mà chắc là cả hai)
Lúc nó lên tặng hoa cho tôi, rồi làm rơi điện thoại, ..., người đâu mà kỳ quặc, làm rơi đồ mà không biết, tôi nhặt lên, đuổi theo chẳng kịp.
Tối hôm đó, tôi dò tìm điạ chỉ mãi rồi hồi hộp gõ cửa phòng kí túc. tôi trả lại tín vật và nhận được lời cảm ơn rối rít, nó nhìn tôi cười hớn hở, làm quen sơ sơ và sau đó dường như chẳng biết nói gì với nhau nữa, tôi quay về, sẵn biết nó đang đọc dở mấy quyển sách dày cộm trên tay, không lẽ làm phiền.
Nó có xin số phone tôi, nói để có gì thì hậu tạ.
Tôi leo lên giường và dở sách ra, nhưng tâm trí vẫn không thôi nghĩ về nó, về những lần gặp trước, có thể nó rất khác so với những gì tôi tiếp xúc.
"Hình như cậu lúc nào rất vội vã thì phải?" tôi bấm lẹ rồi gửi vào số máy đó.
Có tiếng chuông trả lời:
"Cảm ơn cậu lần nữa... mình đang mải học cho kì thi mà. Cậu hát hay thật đó nha,..."
Từ đó, tôi có thêm một người bạn mới, so với những người tôi đã và đang quen, cố bé này thật khác biệt, dáng người nhỏ bé, tình tính hiền hậu, mang cái nét chân chất của miền trung, đặc biệt nhất là chăm học, lúc nào cũng mang một khối lượng sách nặng gần bằng cơ thể. Đó là tôi ví von thế, vì mỗi lần gặp nhau ở giảng đường, thư viện, nhiều lúc ngồi gần nhau, tôi mới thấy hình như trong đôi mắt đó, có cả sự tập trung, đam mê lẫn những bí ẩn, thầm kín, không suồng sã, mà có thể tôi không hiểu hết được.
Hôm đó, lại ở thư viện, tôi không thể tập trung vào trang sách, vì mải suy nghĩ miên man, dạo này kết quả không được tốt, tôi biết cái trường y này áp lưc kinh khủng, tôi mải chơi và rong ruổi đến nỗi thành tích rất tệ, chẳng biết làm cách nào để kéo cái kết quả này đây. lại vừa nhận được lời chia tay từ cô bạn gái, mọi thứ rủ nhau đến cùng lúc quá, tôi chưa chuẩn bị đủ tâm lý đón nhận. Thật ra tôi là người khá lạc quan, nên không mấy khi tôi tự nói với bản thân những từ như thất bại, bỏ cuộc, trượt dốc, nhưng bây giờ thì tệ thật, tôi như thằng say rượu cầm vô lăng và đâm sầm vào bụi cây. Trong phút chốc, tôi thấy cuộc sống vô nghĩa, có lẽ đời tôi cũng vô nghĩa, chẳng như cây đàn kia có thể gõ lên những gì sâu thẳm, thầm kín nhất.
Chán nản tôi ra ban công, dựa lưng vào tường và gõ nhạc và hát, bản nhạc cũ " If you are not the one" - nơi này thật vắng vẻ, và yên tĩnh, tạm quên tất cả đi, tôi mượn những âm trầm bổng để đưa hồn tôi lên cao. Tiếng nhạc mang nàng công chúa đến bên tôi, một lãng tử cô đơn, nó ngồi xuống, chăm chú lắng nghe giai điệu, ánh mắt mơ màng. Chẳng bao giờ, chúng tôi nói quá nhiều, nhưng bên nó tôi bình yên lạ, thanh thản vì với tôi, nó không có vẻ giả tạo, không có vẻ có nhiều toan tính, ngoài việc nhẩm thuộc những con chữ, thuật ngữ khó hiểu.
Lần này nó cất tiếng trước:
"Cậu đang không biết đi về đâu phải không? Như thế dù cậu có đi về đâu cũng thế cả thôi, dù chậm rãi hay vội vã."
Mọt sách nói được câu hay quá, nhưng nghe giống hệt như trong truyện: Alice lạc vào xứ xở thần tiên ấy.
Chẳng hiểu sao, tôi nghĩ được nhiều như thế, nhưng đáp lại trong phút chốc bằng một câu chẳng hề liên quan:
"Vậy sao, vội vã như cậu mà còn quan tâm đến mình cơ đấy"
"Mình biết chuyện của cậu...cố lên nhé, chúng ta phải luôn đi tiếp và không được dừng lại quá lâu. Cậu đang đi lùi đấy.ZZZ"
Câu nói đó làm tôi thở mạnh rồi cười:
"Cảm ơn. Cậu không hiểu đâu..."
"Sao không chứ, tớ giúp cậu nhé..."
Sao cái giọng miền trung đó bỗng dễ thương thế, rồi nó giựt lấy cây đàn tôi đnag ôm hờ trên tay, dập vào tay tôi quyển sách dày cộm rồi bảo: Đứng dậy nào, dũng cảm lên.
Chẳng hiểu sao tôi răm rắp nghe lời theo, từ đó, chiều nào cũng như tối nào, chúng tôi học cùng nhau cho đến 12 h khuya, giảng đường cách khu tập thể một khoảng đất rộng, tôi đưa đón nó về đàng hoàng. Lực học của tôi lên hẳn, tôi tập trung vào trang sách, quên hết tất cả những chuyện buồn phiền, còn nó, trong ánh mắt đó lúc nào cũng lấp lánh một niềm tin và ước mơ. Lúc nào nó cũng hối hả níu giữ thời gian, nó ăn mặc giản dị, kiểu tóc đơn giản nhất, không trang điểm. Tôi thuộc túyp lạnh lùng và khó chia sẻ, nên có lẽ ngoài hát hay, và đang gặp vấn đề về học lực, (tất nhiên không kể tên, quê quán, số điện thoại) nó không biết nhiều về tôi lắm. Với tôi, nỗi buồn là nỗi buồn, niềm vui là niềm vui, vui thì cười, buồn thì cố gằng, vượt lên. Những lúc cao hứng, tôi gảy đàn cho nó nghe, theo tiếng đàn, tôi khám phá ra một cô gái khác hẳn với vẻ ngoài mọt sách cù lần, đó là người biết cảm thụ, dễ xúc cảm, mộng mơ nữa. Rồi kết quả của tôi tăng dần, là kết quả của nhiều yếu tố, là những đêm học bài tận khuya, ở thư viện ngày đêm, và là có công của nó nữa. Tôi chẳng biết nói gì hơn là vui, niềm vui đó là câu hát tôi gõ vu vơ:
Gió là gió, gió vẫn thổi trong im lặng. Viên đá là viên đá, vẫn nằm im trên mặt đất. Và em là em, luôn đủ mạnh mẽ vươn lên.
Tôi hiểu nó rất vui, niềm vui trong ánh mắt, nụ cười quen thuộc.
Chúng tôi trở thành bạn, rồi bạn thân, vào những ngày hiến máu, cùng làm tình nguyện, tôi thấy cái vẻ đẹp, vụt sáng trong mắt nó, mong muốn được giúp người khác, toát ra từ trái tim chân chất, hồn hậu không hề toan tính nhỏ nhen đó. Chẳng hiểu sao, tôi thấy mình may mắn lạ, nếu như bên cạnh tôi không phải là nó, mà là một ai khác, thì biết đâu tôi đã chẳng giống như hôm nay. Dù sao, từ khi quen nó, cùng học hành, cùng chia sẻ những niềm vui, và nỗi buồn qua ánh mắt, bước đi lặng lẽ bên nhau, tôi đã coi nó như một phần quan trọng lắm trong cuộc sống, mà tôi muốn cất giữ bên mình mãi.
Ngoài những giờ học, có lần, tôi rủ nó ra hồ Gươm, nó thực là gà và cù lần hết chỗ, thấy cái gì cũng lạ, cũng thấy hay, rồi reo lên thích thú. Tôi thấy điều đó rất dễ thương.
Tôi và nó đạp xe lòng vòng, nhịp sống và bánh xe lăn dài trên con đường quen thuộc ngày nào tôi vẫn qua. Hôm nay, tôi dẫn người bạn thân đi dưới hàng cây ấy, ngắm tia nắng mặt trời cuối cùng trong vòm lá, lắng nghe tiếng gió thổi, thấy trong lòng tự do phấp phới, chúng tôi cứ thế hét lên, không hề sợ hãi hay lo lắng, vì như lời nó nói: Khi chúng ta sống với tấm lòng nhân ái và lý tưởng đúng đắn, chúng ta hãy luôn hạnh phúc và tự hào về chính mình. Khi chúng ta tin vào việc mình làm, tại sao lại phải đắn đo.
Tôi yêu câu nói đó lắm, yêu như những bài hát, lời ca, cây đàn và cô bạn quý hóa của tôi.
Năm tháng trôi qua, cái ước mơ của cô bạn tôi đã trở thành hiện thực,nó là một bác sĩ giỏi, tốt bụng và hết mình vì công việc. Tôi cũng vậy, đó là nhờ có cô bạn đã đi cùng tôi một chặng đường dài, đi bên cạnh và kéo một kẻ mộng du về cuộc sống hiện thực. Chẳng phải vậy sao:
Nếu là chim
Tôi sẽ bay đến bên cạnh
Và hát cho Người nghe
Bạn tôi ơi, nhớ nhé, hay luôn sống và học tập chăm chỉ như những gì mà bạn đã gieo trong tôi. Trong tôi, bạn luôn là hy vọng đẹp đẽ. Đứng lên và tiếp tục đi nào.