Ước sao chưa có gì thay đổi...

Posted on at


Thật khó để ép buộc ai đấy yêu thương người họ không có chút rung cảm. Cũng thật quá khó để ép buộc bản thân tìm kiếm một người nào đó không phù hợp với những nhịp đập trái tim đã được lên dây cót sẵn.

Nếu có thể, em muốn ở mãi thời điểm lúc chúng ta yêu nhau. Dù cho mỗi ngày em đều thức dậy chào buổi sáng hay chúc anh ngủ ngon, thường xuyên hỏi anh đã ăn chưa dù biết anh có thể tự lo cho mình được. Hay là ngồi cả đêm đếm thời gian trôi lúc anh đã ngon giấc... Nếu có thể, em muốn có thể ngồi yên nhìn anh ăn, lặng yên nhìn anh chú ý chăm chăm vào điều gì đó, hay vài lần cố tình chạm khẽ tay anh.

Nếu được, em xin nguyện sống mãi giây phút lặp đi lặp lại khi anh mỉm cười. Sống mãi với những thói quen đã trở thành điều vốn dĩ. Em bật điện thoại vào giữa đêm khuya, lúc mà cảm thấy mình trống trải nhất, tìm kiếm cả list điện thoại, đều là những số điện thoại công việc, xã giao, những người bạn bận rộn... và cả những số không bao giờ được gọi nữa. Bỗng em thấy mình cô độc giữa tất cả, thì ra thế giới xung quanh em lại nhạt nhòa như vậy.

 

Thật khó để ép buộc ai đấy yêu thương người họ không có chút rung cảm. Cũng thật quá khó để ép buộc bản thân tìm kiếm một người nào đó không phù hợp với những nhịp đập trái tim đã được lên dây cót sẵn. Khó thật đấy! Mưa rồi cũng tới. Nắng rồi cũng đến. Rồi ta cũng phải yêu thôi.

Vì vậy ngay bây giờ, khi bắt đầu một ngày mới, em sẽ sống trong những giây phút cũ ấy, tự cho phép mình để thời gian dừng lại, tự chìm mình vào thời điểm ta chưa khó nhọc khi nói về nhau như thế này. Một liều thuốc kích tim nhẹ cho trái tim em bây giờ, chỉ cần vậy thôi.



About the author

160