Thấy bảo hôm nay chị hẹn một người mới quen đi uống nước. Chưa đến giờ đã cuống hết lên, nào là váy áo, làm tóc, trang điểm, chị chuẩn bị rất kĩ càng khiến đứa em như tôi ngồi ăn bỏng ngô mà cứ mở to mắt ra nhìn.
Chị luôn than số chị xui xẻo trong tình duyên, toàn gặp người không tốt, không chung tình với chị, hết lăng nhăng lại vợ con. Đòn đau nhớ đời, những lần gặp gỡ sau đó chị đều rất cẩn thận xem xét để tránh xa những kẻ đã có gia đình. Họ hàng ai cũng giục chị lấy chồng. Khổ thân chị tôi, một mặt cũng muốn yên bề gia thất, một mặt thì ngại với bạn bè cùng lứa xung quanh, ai người ta cũng có chồng con hết rồi, bà con trong họ cũng thi nhau nhắc nhở. Mà chị tôi không hề xấu, chị rất xinh là đằng khác, có trách cũng chỉ có thể trách cái số chị không may mắn.
Còn nhớ năm kia chị đau khổ khi phát hiện ra người đàn ông mình đặt hết tình thương lại đã có vợ và con trai một tuổi. Mà có phải vợ con hắn ở quê nhà xa xôi gì đâu, ngay trong thành phố này mới đau chứ. Chị bị lừa một cách rất vớ vẩn. Cái này chính là lừa tình, lừa thân. Chị đau khổ một thời gian dài, ăn khóc, nằm ngủ khóc, đi tắm khóc, tôi chỉ không biết đi vệ sinh chị có ngồi khóc không nữa. Cũng thương chị. Mỗi lần nhà có cúng giỗ, chị đều đến nhanh đi nhanh, tránh cái cảnh ăn xong ngồi uống nước, cô chú bác lại thuận mồn nhắc đến hôn nhân lỡ làng của chị. Tôi bảo với chị, hóa ra khi con người ta yêu rồi lại phát hiện ta sức chịu đựng của mình phi thường đến mức nào.
Chị là gái đẹp trong hội nhí nhố của xóm, là hoa hậu bé nhỏ trong khoa, là cô nàng vui tươi đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, nhưng yêu đương đã làm già chị. Sau vụ lừa tình lừa thân ngớ ngẩn ấy, chị đâm ra đăm chiêu suy nghĩ suốt ngày, ít nói và ít nhăn nhở đi, chẳng còn ôm vai tôi mỗi buổi tối tâm sự, chị rơi nước mắt nhiều hơn ngày trước. Tôi hay trêu chị như túi bóng nước, cầm cái kim nhỏ chọc nhẹ cũng khiến nó phun ra tràn trề. Chị bảo yêu đi rồi hiểu, tôi thấy chị thảm thế thì sao dám yêu chứ. Cứ nghĩ đến tôi lại tiếc nước mắt của chị tôi.
Đợt đó yêu đương một hồi cũng không ai trong nhà biết, kể cả cái lúc chị đau khổ khóc lóc đến tê tâm phế liệt cũng không ai hay. Ngoài tôi ra, chị luôn ra vẻ thản nhiên trước mặt mọi người. Tôi muốn mắng chị,con gái mà, đau khổ thì cứ khóc đi, chẳng ai cười khi con gái khóc vì đau khổ, có khóc ra thì đau buồn mới theo đó mà trôi đi hết cho lòng thêm thanh thản. Tôi muốn mắng chị giả thanh cao, sao cứ phải âm thầm chịu đựng, muốn mắng cứ mắng, muốn chửi cứ chửi, tôi sẽ ủng hộ chị, sẽ giúp chị xả giận lên thằng đàn ông đó, tôi sẽ đánh cho hắn không còn nhìn thấy trời đất gì nữa. Nhưng không, chị chọn cách im lặng và biến mất lặng lẽ như chưa bao giờ xuất hiện. Tối muốn mắng chị ngu ngốc, trong khi thằng khốn đốn mạt bại hoại đồi bại kia nằm ôm vợ con hưởng hạnh phúc thì một mình chị ngồi trong nhà về sinh lấy tay bịt miệng khóc trong tiếng nấc. Chị tôi ngốc, ngốc vì trót yêu người ta quá thật lòng. Cứ nhìn chị tôi đây, tôi nghĩ, nếu được, khỏi cần yêu đương. Một cô gái cho dù IQ cao đến đâu đi nữa thì khi yêu IQ cũng bằng không kèm theo sự mù quáng. Chị tôi không ngoại lệ. ngoài miệng tôi luôn khuyên chị tôi đau buồn nào rồi cũng sẽ qua hết nhưng trong thâm tâm tôi cũng rõ chị khó lòng vượt qua nỗi đau này.