Thật ra chỉ cần thật lòng yêu nhau dù chỉ một chút thì sẽ không dễ dàng mà cạn sạch chỉ trong giây lát, có những thứ cảm xúc cả đời này chúng ta không thể quên được.
Tại sao người ta dễ nói yêu nhau, mà cũng dễ nói chia tay? Tại sao người ta yêu nhau không lý do, chia tay lại vô vàn biện hộ? Để nhau đau lòng vốn dĩ là điều quá dễ, niềm tin đã có bỗng chốc sụp đổ, chút tình cảm lưu luyến khi nào liệu có đủ sức níu kéo để chia tay nhau cho tử tế hay không?
Em có một điều thắc mắc, tại sao có một số người lại có thể dễ dàng rũ bỏ tình cảm như thế? Như thể những lời thề thốt yêu thương trước đây chỉ là giả dối, như thể những ân cần chăm sóc đã dành cho nhau chẳng khác nào giấc mộng chóng vánh mau qua.
Sau một cuộc tình, người ta có thể đọng lại những gì trong đời mình? Có biết bao nhiêu lần thất bại, và sẽ có bao nhiêu lần dám đối diện với nhau, dũng cảm đứng lên? Sẽ quên nhau đi hết, hay vẫn sẽ giữ nhau lại như lưu dấu một ký ức đẹp đã từng trải qua? Đã từng mang nhớ thương, thế thì tại sao lại hất tay vứt bỏ đi sạch sẽ? Thừa nhận đã từng dành tình cảm cho nhau là điều mất mặt và đáng xấu hổ đến vậy hay sao?
Có còn hay không những nhớ thương? Có còn hay không những ký ức của thuở còn tay nắm chặt, tim rộn rã đập từng hồi? Có còn hay không ước muốn cùng nhau bước đi con đường dài thật dài và bảo vệ nhau trước mọi trúc trắc của cuộc đời?
Là do chính chúng ta đó thôi, do chính chúng ta muốn khước từ nhau, hay nói một cách phũ phàng hơn là muốn phủ nhận mọi sai lầm của quá khứ. Bởi vì không cách nào sửa chữa mới trơn tuột buông tay, bởi vì vô trách nhiệm với những đoạn vấp váp thất bại nên mới từ chối nhận lỗi về mình. Từ chối cả tình cảm, từ chối cả rung động, như những đứa trẻ cả đời chỉ biết trốn chạy đó thôi.
Thật ra chỉ cần thật lòng yêu nhau dù chỉ một chút thì sẽ không dễ dàng mà cạn sạch chỉ trong giây lát, có những thứ cảm xúc cả đời này chúng ta không thể quên được. Để rồi có lúc sờ tay lên ngực vẫn thấy rung động, để rồi mỗi khi nhớ lại vẫn mỉm cười hoặc lặng lẽ rơi nước mắt rồi yên ả tự đau lòng.
Nuối tiếc cũng chính là một kiểu vấn vương thương nhớ, cũng là một kiểu còn hoài niệm và nhớ lại những chuyện đã qua. Là bằng chứng chân thực nhất để bản thân nhìn rõ cảm xúc thật trong lòng mình. Vẫn còn nhung nhớ ai, vẫn còn hoài niệm về ai.
Chia tay nhau rồi, có còn nhớ thương không?
Chắc hẳn vẫn còn nhớ, và có thể rất lâu sau này cũng sẽ không thể quên được, nhưng rồi chỉ là để đó, chỉ hoài niệm thôi, không thể quay lại…