Cuộc đời còn dài và rộng lắm, mình đâu thể chỉ mãi có nhau, anh nhỉ? Buồn mà cũng chẳng dám buông, liệu rằng tình cảm đó có thật sự là tình yêu nữa không?
Tình yêu là thứ tình cảm mà cả đôi trai gái phải cố gắng xây đắp, chứ không phải cứ 1 người bỏ công ra níu giữ nhưng người còn lại cứ mãi dửng dưng, xem thường tình yêu này. Bến bờ hạnh phúc thật ra nó rất xa xôi, nhưng để đến được bến bờ đó, anh nghĩ xem, nó có dễ dàng như ngửa đôi bàn tay không?
Em thật sự là 1 cô gái dễ dãi nhất trong những cô gái đã từng đi ngang qua cuộc đời anh. Những cô gái anh yêu, nếu tính trên đầu ngón tay thì cũng chẳng rõ là anh đã - từng với bao nhiêu người, nhưng điều đó, em cũng chẳng mấy quan tâm, vì những người con gái đó đã đi vào dĩ vãng, còn em mới là hiện tại, anh không thể chối bỏ.
Em biết rằng, nếu muốn sống một cuộc đời thanh thản, thì hãy cố gắng giả vờ không nghe, không thấy, có lẽ sẽ tốt cho em hơn. Khi yêu anh, em chấp nhận bỏ qua tất cả, những lời bàn dân thiên hạ người ta cứ xôn xao, đôi khi nghe mà nhức óc, em thấy mình thật tàn bạo khi là người kế tiếp yêu anh, vì đã không biết bao nhiêu người đã bỏ anh mà đi, với những lý do khác nhau.
Với em, anh là chàng trai khá lạnh lùng, ánh mắt anh lạnh tanh cả một vùng trời. Nhưng khi anh bắt đầu yêu em, thì ánh mắt anh đang dần nóng lên, em cảm nhận được một phần nào là như thế. Quen nhau được thời gian khá là lâu, nhưng em vẫn chưa biết được lý do tại sao những người anh yêu ngày trước ruồng bỏ anh nhanh đến như vậy, không lẽ chỉ vì ánh mắt xa xăm kia, ánh mắt lạnh tanh của anh hay chăng?
Thật ra, em cũng sợ lắm, sợ ánh mắt lạnh tanh của anh, ánh mắt thiếu tình người như mọi người vẫn hay nói. Người ta nói "cây kim trong bọc có ngày cũng lòi ra" - khuôn mặt lạnh tanh không phải tự nhiên mà có, ánh mắt làm bao nhiêu cô gái run sợ cũng không phải tự nhiên mà như thế. Thì ra, những cái đó, được sinh ra từ tình yêu đau đớn thời tuổi trẻ, anh bi phản bội bởi người xưa, người anh yêu thương hết lòng hết dạ, nhưng cô ta vẫn lừa dối anh, anh cứ nghĩ ai rồi cũng như cô ấy, anh không thể nhìn đời bằng đôi mắt hiền từ mà còn ngược lại nó hung hăng đến nỗi, ai cũng bỏ anh mà đi.
Không lẽ con người qua một lần đổ vỡ, người ta tàn ác đến như thế hay sao?