Sẽ không chúc người hạnh phúc. Bởi nếu phải cầu chúc thì phải chăng hạnh phúc ấy vốn dĩ đã không chặt dạ bền lòng. Vậy nên hãy cứ mạnh dạn mà khẳng định: chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, chỉ là không hạnh phúc cùng với nhau thôi.
Thật ra điều đơn giản một cô gái cần đôi khi chỉ là được người mình yêu thương nắm lấy tay dắt qua đời tấp nập, dắt qua phố đông người. Cô ấy sẽ bước theo sau, nhẹ mỉm cười. Cái nắm im lặng, ấm áp ấy lại chính là lời tuyên bố hùng hồn nhất, rằng đây là người tôi muốn bảo vệ, đây là người tôi chọn để yêu thương. Đó là tín hiệu cho một mối quan hệ, cho một sự bắt đầu.
Vậy nên khi yêu thương không còn được riêng dành, khi bàn tay đã lạnh muốn rụt buông tìm hơi ấm khác, đã không còn sức níu với, người ta gọi là chia tay.
Công bằng mà nói, khi chúng ta yêu thương, hạnh phúc được chia làm hai. Nên lúc chia tay, niềm đau cũng chia làm hai. Đây một nửa người, một nửa phần ta.
Yêu thương không thể cân đo đong đếm, nỗi buồn cũng thế. Vậy nên khi xác định đặt hai từ chia tay cho mối quan hệ của chúng mình cũng chẳng thể đo được ai buồn hơn ai, ai hối tiếc hơn ai, ai dằn vặt hơn ai. Người nhỉ?
Mà… một mối quan hệ đã không rõ ràng ngay từ lúc bắt đầu và tiếp diễn, thì khi chấm hết có cần phải rõ ràng hay không?
“Nếu như em phải rời xa anh, hãy cho em im lặng anh nhé. Em sợ mình sẽ khóc, em sợ anh biết được người buồn nhất chính là em”