Hết cảm giác yêu
Một sớm mai thức giấc, thấy lòng trống rỗng. Cuộc điện thoại quen thuộc từ một dãy số không lưu cũng thuộc làu. Chẳng buồn bắt máy. Ấn reject. Nhạc chuông lại vang lên lần nữa. Tắt nguồn.
Không hiểu nổi mình muốn gì. Đơn giản là…cảm thấy lười yêu thương. Mọi thứ không còn nồng nàn, không còn thiết tha như những ngày đầu tập tẹ yêu.
Phải chăng là đã đến lúc buông tay.
Phải chăng là đã đến lúc…
Ngày hôm qua, anh quên cuộc hẹn với người anh (từng) yêu chỉ vì ánh mắt ngọt ngào của ai đó: “Anh ơi cho em quá giang xe với, xe em hư rồi!”. Ngày hôm qua anh gặp một người con gái khác khiến trái tim anh đâp nhanh hơn là khi đứng trước em. Em đã đùa với chính mình rằng chắc có lẽ mình đứng trước nhau nhiều quá nên quen hơi nhau mất rồi.
Ẹm cũng đã từng nói với anh rằng em sẽ yêu cho đến khi cầm tay anh mà vẫn thấy lạnh tanh, hôn anh mà mặt chẳng còn nóng bừng thì khi đó em sẽ dừng lại tình yêu với anh, dừng lại những tháng ngày bất chấp trời mưa trời gió để chờ nhau nơi quán caffe cũ.
Hết cảm giác thì yêu làm gì hả anh?
Người ta đâu thể sánh vai nhau, cười với nhau trọn vẹn chỉ vì nghĩa vụ, chỉ để chứng minh trước bạn bè rằng ta vẫn còn là của nhau đâu! Vậy thì chia tay! Để tránh làm tổn thương nhau! Tránh để thêm một lần nữa và có thể là nhiều lần nữa anh bỏ rơi em để anh đi với cô gái ánh mắt ngọt ngào đó, tất nhiên, không – phải – em.
Em sẽ đau lắm! Cô gái Bảo Bình khi yêu vẫn hay dùng lí trí. Một khi có dấu hiệu không ổn thì sẽ chọn cách chia tay để tránh làm đau mình, để giữ lại hình ảnh của anh một cách trọn ven nhất, một chàng trai chưa làm em khóc nhiều bởi biết đâu nếu em cứ tiếp tục, em sẽ khóc đấy, khóc nhiều đấy dù em không phải là tuyp con gái yếu đuối, lụy tình. Ăn kem cùng em mà ánh mắt anh cứ rơi rớt ở đâu. Vậy mà hôm ấy em đã cố tình mặc chiếc áo đẹp nhất. Em đã nghĩ đến những lời khen, thậm chí là trêu đùa của anh và cả phản ứng của em. Nhưng anh đã không buồn ngó đến. Que kem tan chảy trên tay anh tự lúc nào. Một thoáng ngỡ ngàng trong ánh mắt anh. Và hình như em có thấy cả một chút vui mừng. Anh gật nhẹ đầu chào ai đó. Em quay lại. Là cô gái có ánh mắt ngọt ngào. Là tóc xõa ngang vai. Là môi chúm chím cười nụ. Là váy hồng. Là giày búp bê. Là hai người có duyên à?
Em nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau kem trên tay anh. Tay chạm tay. Không cảm giác anh à! À không, có chứ! Có một cái gì đó vừa vỡ. Em cũng không biết nữa, em không nhìn thấy. Vì mắt em cay xè. Em hiểu! Thế nên cuộc gọi sáng nay của anh cũng chỉ là thói quen mà anh chưa kịp bỏ mà thôi. Người ta không thể hào hứng nói chuyện với một người mà cuộc nói chuyện đó chỉ là một sự sắp đặt, một nghĩa vụ. Thế nên em tắt máy, anh không tự mình bỏ được. em sẽ tập cho anh quen. Quen với việc không nghe giọng em vào mỗi buổi sáng sớm.
Quán cũ, bàn cũ, người cũ, vẫn hai caffe sữa nhưng cảm giác khác. Không còn cái giọng cười trong vắt của em. Cũng chẳng còn những câu đùa tếu táo của anh. Không gian im lặng. chỉ có tiếng hát Boyzone trầm ấm phát ra từ quán.
Every day I love you
Every day I love you boy
Em gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.
-Là thật à?
Câu hỏi của anh sau một hồi im lặng. Em không nói gì, chỉ khẽ gật nhẹ đầu. Yêu là thật. Vui thật. Giận hờn thật. Cười thật. Khóc thật. Đau thật. Và chia tay cũng là thật đó anh.
-Lí do?
Em chỉ cười nhẹ không nói. Chắc có lẽ anh và em điều là những người biết rõ lí do nhất. Hết yêu thì chia tay. Cái lí thuyết nghe chừng đơn giản ấy, nhẹ tênh tênh mà nặng đến vô cùng . Câu chúc em hạnh phúc của anh em chảng thể nào đáp lại, em không làm được anh à! Người ta không thể cười nói vô tư, chúc nhau những câu chúc ( theo em là sáo rỗng ) khi một trong hai người vẫn chưa quên được nhau. Gượng gạo lắm! Đướng về nhà chênh vênh. Năng chiều chập choạng tắt sau lưng. Như yêu thương cũng chỉ còn lại là những kỉ niệm le lói trong nhau. Chiếc xe bus lắc lư chòng chành qua những nẻo đường quanh co. Đường về hôm ấy cay xè, con phố quen thuộc nhạt nhòa, nhòe nhoẹt vun vút lùi lại phía sau , bỏ lại cô gái với cả một lối về ngơ ngác, ướt đẫm nỗi buồn.
“ Cứ ngỡ chia xa là một điều không thể
Hóa ra không gì là không thể phải không anh
Mình xa nhau, có lẽ vì tình quá chông chênh
Nên ta đã vô tình lạc mất nhau trên phố
Lạc mất nhau trong một chiều ngược gió
Lạc chốn đông người, em lạc chốn không anh…”
Vậy là thêm một người nữa rời bỏ em. Thêm một yêu thương nữa quá khổ bàn tay mà em không cầm được. Thêm một yêu thương chưa trọn ven. À không, là không trọn vẹn mới đúng. Cuộc đời này vẫn thế, trò cút băt muôn đời vẫn là cái trò tưởng như chỉ có con nít mới chơi ai dè ngay cả người lớn cũng bị cuốn vào. Cũng chẳng ai biết rằng đến bao giờ mình mới có thể dừng lại bình yên bên một người. Gió cứ lãng du bên đời thổi mãi, yêu thương cứ tít tắp xa…
Ai đó đã nói rằng, những người đến với ta trong cuộc đời này đều là sự sắp đặt của số phận. Họ đến và mang theo những phần đời khác, có thể vui, có thể buồn, có thể khóc, có thể cười…và tất nhiên không phải ai đến cũng là để ở lại. Họ dạy cho ta những bài học về gặp gỡ, về chia xa để ta biết trân trọng yêu thương mình đang có. Cóp nhặt những yêu thương rồi sẽ có một ngày, có một người ở bên ta đến mãi mãi. Sẽ là cái nắm tay đi đến cuối con đường…
- Thanh Thảo
- Truyện ngắn: Một lần yêu
Mười giờ ba mươi phút, Lam kéo cao chiếc cổ áo khoác, khẽ nhíu vai rồi cho hai tay vào túi áo bước ra khỏi đài phát thanh nơi cô đang làm việc, cái lạnh cuối thu khe khẽ thấm vào da thịt nhưng lòng Lam ấm áp vì có anh đi ngay sát cạnh. Anh lúc nào cũng vờ chạm vào tay Lam rồi hốt hoảng như va phải tảng băng trôi nào ấy, và sau đó cho nó chui tọt vào trong túi áo anh cùng cái đan tay thật chặt. Những cử chỉ đáng yêu như thế cứ lớn dần lên theo tháng theo ngày để dệt nên một tình yêu tưởng chừng sẽ mãi luôn bền chặt giữa Lam và anh. Người ta vốn hay bảo tình đầu như chân đi trên cát, tuy nhẹ mà thật sâu.
Ngày ấy, khi còn là sinh viên, những tháng ngày của Lam trôi qua trong những hoạt động Đoàn không biết mệt mỏi, trên những con đường khuya khi vừa chạy xong chương trình về, giữa những chuyến tình nguyện ngược xuôi, bên triền dài những đêm trắng ôn bài thi cử; và anh không biết từ lúc nào đã trở thành người bạn đồng hành luôn giúp đỡ và nhắc nhở cô. Anh là tiền bối trên Lam một khóa, anh nhiệt thành với công tác Đoàn và luôn biết cách quan tâm đến những người xung quanh, và rồi như một duyên kì ngộ, trong chuyến tình nguyện mùa hè xanh năm đó, Lam được xếp vào đội hình do anh phụ trách. Anh là một đội trưởng nghiêm túc, đầy trách nhiệm nhưng cũng cực kì hóm hỉnh, thói quen gắn kết những cá nhân trong đội ngày ấy của anh là mỗi tối trước khi đi ngủ anh đều nhắn tin chúc ngủ ngon đến từng người, để rồi những ngày tháng dài mãi sau đó những tin nhắn đến và đi trong hộp thư điện thoại của Lam ngày một đầy hơn, và của anh cũng thế. Tình yêu của Lam và anh tự nhiên như những con suối nhỏ rạo rực vươn mình ra sông lớn, ào ạt và đầy đam mê.
- Em nghĩ điều gì khó có thể thành hiện thực nhất?
- Đó là bắt chúng ta từ bỏ nhau!
Người ta bảo thường trong hai kẻ yêu nhau sẽ có một người yêu nhiều hơn, Lam không biết trong tình yêu của mình Lam hay anh là người yêu nhiều hơn, nhưng dòng chảy nơi con suối nhỏ trong cô dường như chậm hơn so với trước. Ai cũng hiểu để có thể giữ cho thứ gọi là cảm xúc gắn với hai từ bền chặt theo đúng nghĩa của nó thì cần nhiều điều hơn bên cạnh cái yếu tố gọi là tình yêu. Tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế nội thất nhưng cái nghiệp đầu tiên mà Lam vướng chân vào và khiến cho chuỗi ngày Lam lao theo công việc không biết mệt mỏi bắt đầu lại là VJ cho đài phát thanh FM của thành phố. Mọi thứ tình cờ đến không ngờ tới được, khi cô bạn thân của Lam bất ngờ bị sốt cao trước ngày thi tuyển của đài, và rồi Lam đến đó thi để “lấy kinh nghiệm giùm tao” theo nguyện vọng của cô bạn. Không biết may mắn hay xui rủi thế nào, Lam được nhận. Có một vài thứ trong cuộc đời, dù ta có cố gắng đưa tay thật cao thì cũng không bao giờ với tới được, và có vài thứ ngược lại, chỉ cần đứng gần chút thôi nó sẽ tự nhiên hút lấy ta như là định mệnh. Cũng không rõ từ khi nào, Lam yêu hẳn công việc tay ngang này, nó không gò bó và đầy sáng tạo, như cái cách khi Lam chọn thiết kế nội thất. Mỗi người chỉ có riêng cho mình một quỹ thời gian nhất định, và nó cạn dần đi theo những khắc trôi qua. Lam bị cuốn phăng theo những chuỗi ngày vồn vã và bận rộn không có điểm dừng, cảm giác như thời sinh viên dài thêm ra, nhưng có một điều đã khác, anh không còn bên cô thường xuyên để bảo ban hay nhắc nhở nữa. Anh cũng có công việc của riêng mình, và cũng chẳng biết so với công việc của Lam, ai sẽ bận rộn hơn, nhưng kì thực lịch công việc ngược nhau đã khiến quỹ thời gian dành riêng cho anh và Lam cứ thế hạn hẹp dần, và không biết bằng cách nào Lam đã thích nghi với điều đó nhanh hơn cô có thể tưởng tượng.
- Em nghĩ điều gì khó có thể trở thành hiện thực nhất?
- Đó là bắt chúng ta từ bỏ công việc mình yêu thích!
Và rồi Lam cũng may mắn dành được một cơ hội tốt để làm việc tại công ty thiết kế nội thất lớn nhất nhì của thành phố, đúng chuyên ngành mà cô học và là công ty đối tác với công ty anh. Anh vui, Lam cũng vui nhưng công việc lại một lần nữa cuốn Lam xoáy theo dòng thác thời gian, chỉ có trôi xuôi mà chẳng chảy ngược bao giờ, và rồi nụ cười của anh, của Lam mờ dần. Có đôi khi ta chẳng kịp cho bản thân một chút thời gian để suy nghĩ mà cứ để những thứ mới mẻ và thú vị của cuộc sống cuốn dần đi, Lam được công ty chọn đi tu nghiệp ở Italia một năm và có cơ hội cho vị trí trưởng phòng sau khi kết thúc khóa học. Lam không suy xét dù chỉ một giây, mọi thứ đến với cô dễ dàng đến khiến người khác phải ghen tỵ, món quà lớn như thế sao cô nỡ từ chối, và giọt nước tràn ly.
- Anh biết đó là cơ hội không phải ai cũng có mà, nhất là với một người mới như em. – Lam có phần lớn tiếng khi nghĩ rằng anh đã chẳng hiểu cho những điều đơn giản rằng thăng tiến trong công việc chứng tỏ là cô thực sự rất có năng lực.
- Anh hiểu, nhưng cùng lúc kiêm cả hai công việc khiến em và anh chẳng còn thời gian gặp nhau, giờ em quyết định đi đột ngột thế này mà chẳng thèm bàn trước với anh. – Giọng anh yếu ớt trước thái độ hung hăng của cô.
- Thì chẳng phải em đang bàn với anh đây sao, xong khóa học này là em cũng chính thức tập trung vào một thứ duy nhất rồi, vì anh, em sẽ bỏ công việc ở đài.
- Vậy… chúng ta cưới nhau trước khi em đi được không? – Anh đặt bàn tay Lam vào bàn tay mình, nhưng không nhìn cô như sợ câu trả lời mà anh biết chắc mình không mong đợi.
- Em chưa muốn, đợi em về rồi tính được không? – Lam nhíu mày, rút tay ra rồi vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh.
Đây không phải là lần đầu tiên anh đề cập với Lam chuyện này, những tháng ngày nhìn Lam mệt nhoài cả ngày với công việc chuyên môn rồi lại vội vội vàng vàng chạy đến phòng thu mà chẳng kịp ăn gì, anh rất xót. Khi chương trình mới được nghiệm thu, lại là chương trình do Lam đề xuất và lên ý tưởng, và được rất nhiều thính giả yêu thích là lúc cô phải kết thúc công việc lúc mười giờ đêm, anh cũng chỉ có thể đợi đón Lam về nhà mà chẳng thể giúp được gì cho cô, anh đã nghĩ đến việc hai đứa kết hôn sẽ tiện hơn cho cả anh và cô. Nhưng Lam đã phản đối. Rồi chẳng biết từ lúc nào quan điểm của anh và Lam chống nhau tới mức người này nói có thì người kia bảo không chứ chưa bao giờ là “có” và “cũng có thể” cả. Anh không thuyết phục bởi anh thừa biết tính Lam, cô cố chấp và ương bướng, khi đã nghĩ sẽ quyết định như thế thì chẳng khi nào cô thay đổi hay suy nghĩ lại, trừ khi quyết định của mình làm Lam hối hận. Mà khi hối hận thì đã quá muộn rồi.
Và cứ thế, Lam đã đi.
- Em nghĩ điều gì khó có thể trở thành hiện thực nhất?
- Đó là bắt chúng ta từ bỏ những cơ hội chỉ kịp đến một lần!
Ngày Lam trở về trời đang bắt đầu vào Đông, gió chỉ khe khẽ thôi nhưng hơi lạnh lại khiến con người ta có thể rùng mình. Cuối cùng thì chuyến đi gần ba năm của Lam cũng kết thúc, Lam chẳng nhớ nổi thời tiết tại sân bay Malpensa của thành phố Milano hôm cô về nước ra sao, nhưng cái ngày mưa tại Sài Gòn hôm Lam rời đi thì cô chẳng thể quên được. Hôm ấy anh không đến tiễn Lam, hoặc anh có đến nhưng cô chẳng biết, bởi cô đã đợi và đợi đến tận khi máy bay cất cánh vẫn không thể tin rằng cô chưa nhìn thấy ánh mắt tin tưởng nơi anh. Nơi mà Lam đang đứng là cây cầu ngày trước anh và cô hay đến, nay cũng trầm mặc lạ lùng…
- Đợi anh lâu không?
Lam ngẩng đầu quay người lại, cô trông đợi và cũng hồi hộp, người đó sẽ còn như xưa chứ. Nhưng trước mắt Lam chàng trai của ba năm về trước gần như thay đổi hoàn toàn, anh đen hơn, râu ria xồm xoàm hơn, cặp kính dày hơn nhưng chẳng che đi được đôi mắt đã bớt trong vắt, chỉ có một điều, anh trông vững chãi hơn, và trong lòng Lam lại gợn lên những xốn xang chẳng hợp lúc.
- Anh có hóa trang đâu mà em không nhận người quen thế? – Anh cười lớn trước ánh nhìn gần như sắp bào đi lớp da ngăm ngăm trên mặt anh.
Lam bật cười, không gượng gạo nhưng cũng chẳng tự nhiên, một chút xót xa, một chút hững hờ, “người quen”, người đã từng quen.
- Nếu mái tóc không dài hơn nhiều thì trông em không có gì khác trước hết, thật trùng hợp, vẫn là bộ quần áo này.
Vậy là hôm Lam đi anh đã đến, bởi ngày hôm nay gặp lại anh Lam đã chọn cho mình bộ quần áo mà hôm rời khỏi nơi này cô đã mặc. Anh vẫn nhớ!
- Nói gì đi chứ, em cứ để anh độc thoại mãi thế sao được?
Lam cười. – Không phải không nên dùng lại những câu nói của ngày xưa trong hoàn cảnh hiện tại hay sao?
Ngày trước những khi giận anh, Lam thường hay im lặng, mặc anh muốn nói gì nói, bởi tính Lam vốn nóng nảy, cô mà phản biện lại thể nào hai đứa cũng cãi nhau. Anh cứ lẽo đẽo theo cô, nghêu ngao hát và kể hết chuyện này đến chuyện khác, rồi khi chán chê mỏi mệt nghe anh bảo “em cứ định để anh độc thoại như thằng khùng thế này em mới vừa ý sao?” là cô lại bật cười và chẳng còn giận anh nữa.
- Anh không cố ý. Cứ tự nhiên mà thốt ra...
- Thiệp cưới cho em đâu? – Lam chặn ngang cái giọng trầm trầm của anh.
Cuộc đời vốn chẳng ai biết đâu trước ngày mai chứ nói chi chuyện tận hơn năm sau hay thậm chí là ba năm sau, khi những xa cách và hờn dỗi của tuổi trẻ đã kéo anh và Lam ngày một xa và xa hơn. Rồi những cơ hội cứ đến khiến Lam một lần nữa chẳng chịu từ bỏ và khi khoảng cách thời gian từ một năm đã kéo sang tận con số ba thì cũng là lúc anh mờ dần trong cuộc sống của Lam, còn Lam vượt khỏi tầm với của anh, cứ thế sợi dây kết nối họ cứ dãn dần ra và lững lờ trôi. Đâu ai biết trước rằng mẹ anh sẽ bệnh nặng và điều bà mong muốn là được nhìn thấy ngày vui của cậu con trai duy nhất, cũng đâu ai ngờ rằng lại có một cô gái âm thầm đứng bên cạnh anh suốt ngần ấy năm trời chỉ mong một lần anh thôi nhìn về phía Lam. Chắc rằng trên đời này cũng có tồn tại thứ gọi là định mệnh hay duyên nợ gì đó, và đó chính là duyên nợ mà anh phải trả. Anh đính hôn cách đây một năm rồi như đợi chờ điều gì đó nên cứ mãi ậm ờ một cái đám cưới, và khi không chờ đợi nữa anh lại cần một chút thời gian để dẹp yên những cảm xúc còn vướng víu trong lòng, đến khi anh quyết định phải tự mình buông bỏ và thiệp cưới đã đến tận tay bạn bè, thì anh nghe tin Lam về, còn Lam nghe tin anh sắp cưới.
Gió nhẹ thoảng qua tai nghe như một nụ cười buồn, Lam thả mình theo dòng kí ức của những tháng năm tươi xanh đã rất lâu về trước, có cả cái ngày anh ngây ngô tỏ tình với cô.
- Anh nghe người ta bảo nếu một cô gái đi cùng chàng trai mà cô ấy thích và nhìn thấy hoàng hôn ba lần trong ngày thì sẽ ở bên chàng trai ấy mãi mãi đấy, em biết chuyện đó không?
- Nhìn thấy hoàng hôn ba lần trong một ngày, làm gì có chuyện đó, anh đùa đấy hả?
- Thật, em không tin à, nhắm mắt lại đi.
Vậy mà cũng có một đứa con gái ngu ngơ không thua kém gì, vì tò mò mà nhắm chặt mắt nhưng không phải để thấy, bởi vì mắt nhắm thì có thấy được gì đâu, chỉ là cảm nhận được “Hoàng hôn” trong lúc ánh chiều hoàng hôn sắp tàn, cái kiểu chơi chữ tên mình của anh đều khiến Lam bật cười khi nhớ lại.
Anh đưa Lam về, vì chẳng thể đưa Lam đi đến tận cuối con đường như ngày xưa anh và Lam đã từng hẹn ước nên giờ đây anh chỉ có thể tiễn cô trên một đoạn ngắn của con đường, Lam nghe mà lòng thắt lại. Con người này, người mà Lam hết mực trân quý rồi rời đi, giờ lại đang ngay bên cạnh cô gần như khoảng cách giữa hai nhịp thở vậy mà Lam chẳng thể còn nắm giữ được nữa.
- Em nghĩ điều gì khó có thể trở thành hiện thực nhất?
- Đó là bắt chúng ta từ bỏ sự an bài của định mệnh!
Đám cưới anh, Lam không đến, hay nói đúng hơn là không đủ can đảm để đến, anh cũng chẳng có thiệp cho cô, làm sao có thể nâng niu tấm thiệp cưới khi tên người con gái sánh duyên cùng anh không phải là Lam. Những mẩu đối thoại của ngày xưa lại chấp chới trong đầu Lam.
- Anh này, nếu sau này không cưới được nhau thì chúng ta sẽ ngoại tình nhé!
- Haha, anh chỉ ngoại tình với vợ anh thôi, và em phải là vợ của anh. Đó là số phận!
Nếu ai đó bảo rằng con người ta gặp gỡ và kết duyên cùng nhau là thuộc về số phận, mà đã là số phận thì dù có trốn đằng nào cũng sẽ không thoát khỏi thì Lam đành chấp nhận rằng anh không phải là số phận của cô.
“Các bạn biết không, khi một câu chuyện tình yêu dang dở người ta sẽ thường tìm lấy lý do nào đó để bấu víu và đổ lỗi, nếu không phải tại tôi thì là tại anh, hay tại ông Trời đã ác duyên với chúng ta. Nhưng thật ra bạn biết đấy, định mệnh đưa chúng ta gần nhau nhưng có giữ lấy nó hay không là do chúng ta quyết định, đừng nghĩ rằng ông Trời sẽ giữ nó giùm chúng ta, vì ông Trời ấy mà, ông Trời vốn thực sự thực sự rất bận. Vậy nên các bạn trẻ, nếu bạn yêu thương ai đó, yêu quý điều gì đó, hãy trân trọng khi còn có thể, vì chẳng ai biết trước được ngày mai, đừng bao giờ để mình phải hối tiếc vì đã không đủ quan tâm hay không đủ can đảm để giữ lấy những gì mà mình yêu quý. Còn bây giờ chúng ta cùng nhau nghe bài hát tiếp theo của chương trình nhé”. Giọng Lam trầm bổng và câu cuối cùng Lam thì thầm như chỉ cho chính mình nghe thấy “Chúc mừng anh, đám cưới người thương”.
- Em nghĩ điều gì khó có thể trở thành hiện thực nhất?...