Tôi đã từng chết lặng khi mở một chiếc phong bì có 500 ngàn và một lá thư gửi cho chồng tôi vào đêm tân hôn.
Chúng tôi yêu nhau hơn hai năm thì tiến tới hôn nhân. Anh làm việc cho một công ty giải trí khá nổi tiếng tại mảnh đất Sài Thành này. Còn tôi là một cô phóng viên mới vào nghề rời xa Hà Nội để đến với Hòn Ngọc Viễn Đông.
Ngày ấy tôi quen anh qua một người bạn giới thiệu. Anh độc thân còn tôi thì cô đơn. Vì thế, khi anh đến cuộc đời tôi hay ngược lại, với tôi là “đúng lúc, đúng người”.
Trong đầu tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những tin tức, bài báo. Còn anh, anh yêu tôi điên cuồng, say đắm. Có lẽ anh là người đầu tiên yêu tôi đến vậy. Anh yêu tôi vì điều gì thì đến giờ tôi cũng chẳng rõ.
Đã có lần anh dọa sẽ chết khi tôi buông lời chia tay. Và cứ thế, cả trăm lần tôi nói chia tay anh đều lấy cái chết ra làm sợi dây trói tôi lại. Không phải tôi tiếp tục yêu anh vì thương hại anh, mà tôi biết với bản tính nóng nảy này, những lời chia tay chỉ là buột miệng nói ra chứ không phải tận sâu đáy lòng. Và thế là chẳng bao giờ tôi và anh rời xa nhau được.