Vâng năm nay 28t, với 1 thằng sv tỉnh lẻ lập nghiệp tại HN, quả là ko dễ những cũng đủ để biết mình đúng sai, đủ chin chắn và trách nhiệm lo cho tương lai và gia đình. Em đã đã trải qua vài mối tình nhưng cũng ko hẳn bởi tất cả chỉ dừng lại ở việc tìm hiểu, ko hợp là em thôi luôn, bởi còn làm thằng đàn ông còn nhiều thứ phải làm hơn là theo đuổi 1 cô gái ko hợp với bản thân. Chính xác là yêu khi em tiến xa hơn với cô ấy.
Yêu cô ấy (tạm gọi là T) đc 3 năm, quen biết là 6 năm ạ. Cô ấy ngoan hiền, là 1 người vợ đảm đang, nhu mỳ, biết đối nhân xử thế mọi người 2 bên đều rất qúy cô ấy, cô ấy có nhiều vệ tinh theo đuổi, em biết nhưng em kệ, bởi tin cô ấy. Hiện đang làm kế toán ở 1 công ty nhỏ
Một chút về em: cao ráo sang sủa, nếu ko phải mói là đẹp zai, XH cũng ok (yêu nhau 3 năm, là 2 đứa tự nguyện và đều là lần đầu của nhau cả, cả 2 đều xác định lâu dài), thế nên ct vì lý do này là chắc chắn ko thể nhưng đời nó ko như ta mong muốn.
Chúng em tính tháng 8 sẽ cưới nhưng vì 2 mẹ tính toán thế nào bảo hoãn vì tuổi của T là kim lâu, kim la gì đó. Đợi đến thắng giêng năm sau cưới, em đi làm lương tháng tầm 20 củ, nếu tăng bo dự án thì nhiều hơn. Em thuê 1 cái nhà trên này rồi xin phép 2 gia đình cho cô ấy chuyển về ở cùng để ổn định dần, nếu cần thiết thì đăng kí trước rồi sau cưới cũng ko sao, bởi cả 2 đếu xác định sẽ là vợ chồng, 2 bên sẽ là thông gia, cho đến khi…
Vâng, đ*t cuộc đời chó má, nếu như em ko vì cái dự án đó thì mọi truyện có phải sẽ êm xuôi rồi em sẽ có gia đình yên ấm, và rồi lên voz cười khẩy các thím bị cắm sừng, và rồi bây giờ các thím lại cười em, cứ cưới đi, bây giờ với em nó ko còn quá quan trọng nữa
1 tuần trc sếp tổng huy động anh em chạy sô dự án, phải làm tối, em và sếp thường về muộn nhất vì chưa vợ con
Vâng thật hạnh phúc khi chồng đi làm và ngày ngày bữa tối ko về nhà có vợ mang cơm tận cơ quan, dưới ánh mắt GATO của cả phòng, vâng hạnh phúc lắm, nghĩ lại vẫn lâng lâng, hạnh phúc đôi khi nhỏ nhoi vậy thôi em à, với anh, anh chỉ cần thế thôi, liệu anh còn đc cảm giác này nữa sau cái đêm ấy.
Để rồi vào 1 buối tối mưa gió, lão sếp và em làm cố tầm 10h30 về, thế nào lão ý lại đòi đổi xe, lão ấy mượn con EX gp của mình, còn mình cưỡi con CBR 600 của lão ý, vì lý do “ăn đêm” với ghẹ sợ ồn ào vì tiếng pô xe (lão này gần 40 vẫn chưa vợ con). Cười nhạt đồng ý đổi xe cho lão sếp rồi phóng như bay về
Trời mưa lâm thâm, ghé vào quán bên đường mua tạm cái áo mưa khoác, có 1 giọng nói quen thuộc đằng sau, hy vọng mình nghe nhầm tiếng pô e át cả, đứng hình khi chiếc SH từ phía sau vọt lên trc, tay bật côn, con xe tắc tịt, ko có tiếng pô xe và đúng giọng nói ấy đang nhạt dần theo ánh sáng chiếc đèn hậu con SH, dáng người quen thế, áo ren vòng eo đó, nghĩ sao lại rút điện thoại gọi cho em ấy để hy vọng mình nghe nhầm nhìn nhầm
- Vợ à, chồng đang về này
Vẫn là giọng nói đó, nó đã quá đỗi quen thuộc trong từng giấc ngủ, từng hơi hở, từng câu giận hờn em à, sao hôm đó anh lại ko bảo vì lý do nào đấy nên giọng em khác có phải anh đã ko giật mình vì có giọng nói khác giống em đến như vậy
- Dạ vợ nghe nè ông xã
- Em đang ở đâu thế, sao anh nghe có tiếng xe
- Dạ vợ ở nhà 1 mình sợ ma quá nên ghé nhà cái N chơi, tý vợ về liền
- Có cần anh qua đón ko, trời đang mưa đấy
- Dạ thôi, mưa nhỏ ý mà, ông xã về trc tắm rửa đi nhá, em về liền
- Vậy em đi về cẩn thận
Lòng có chút hoài nghi lên xe rồ ga phóng theo sau chiếc SH đó, cố tình vượt lên trước, em ấy ko nhận ra mình bởi đi chiếc CBR và đội mũ bảo hiểm ôm kín đầu, qua tấm kính đen của chiếc mũ nhưng anh vẫn nhận ra khuôn mặt đó, nụ cười ấy. Và phía trước là tay làm cùng cơ quan em mà anh biết, em vòng tay ôm eo hắn như từng đi với anh, rồi em lại cười khúc khích mỗi khi bàn tay hắn lân la trên cái đùi trắng sau lớp váy ren mỏng manh mà anh nghĩ nó sẽ chỉ thuộc về riêng anh. “Bạn bè” thôi à, “anh ấy giúp em trong công việc nhiều lắm”, anh nghĩ lại sao nó nhạt nhòa như nước mưa cuốn trôi hết mọi thứ vậy em
Em có biết lúc đó anh sốc thế nào ko khi, níu tay lái, vít ga, bắn côn khiến chiếc xe chao đảo, đến hắn và em phải quay sang nhìn anh, lúc đó em có biết anh đã khóc ko, chính xác anh đã khóc sau lớp kính đen, anh thấy em, còn em liệu có thấy anh, chắc ko đâu nhỉ, bởi em tưởng sẽ giấu đc anh mà
Dừng xe, gọi điên cho cái N
- N à, cái T nhà anh có qua chỗ em ko
- Dạ có anh ạ, N qua rồi về lúc 9h rồi
Nhìn đồng hồ, gàn 11h, rồi hỏi tiếp
- N có bảo đi đâu ko
- Ủa em tưởng anh qua đón nó, cái N bảo anh qua đón nó mà
- Ừ, ok cám ơn em
Cup máy, lên xe, đuổi theo, đầu óc trống rỗng và hy vọng kịch bản trên Voz ko xảy ra với mình nhưng cuộc đời chó chết các thím à. Khi em đi vào ngõ thì chiếc xe SH đó đã yên vị trong bãi để xe của cái nhà nghỉ bên đường, em ko nhìn nhầm đc, em nhớ như in biển số đó
Em thẩn thờ, tắt máy xuống xe đứng trc nhà nghỉ, ko biết đi đâu làm gì vào lúc 11h đêm khuya thé này.
Lúc đó em có thể vít hết ga mà tông con CBR này vào con SH đó, để hả cơn giận, em có thể lao vào cho thằng kia 1 trận, nhưng em ko làm thế, phải nói rằng Voz dạy cho em rất nhiều điều, và bình tĩnh khi gặp gấu chó là điều mà em đang thực hiện bây giờ.
Rút bao thuốc, châm 1 điếu, rít 1 hơi dài, dắt xe vô nhà nghỉ, các thím nghĩ em làm gì, chạy lên và đấm vào mặt chúng nó ư, ko làm thế chỉ chứng tỏ mình càng bất lực thôi, các thím có thể chử em điên, cũng đc, trơ mắt nhìn gấu vào n2 với thằng khác ư, em có trơ đâu chẳng qua ko làm gì ddc thôi, em đến nơi có lẽ chúng nó đã bóc bánh nhau rồi, lao vào để thấy vợ mình đang ôm ấp, đang rên là trong vòng tay thằng khác ư, em ko đủ cam đảm để đối mặt với cảnh đấy
Dắt xe vào chính nhà nghỉ đó, gọi thằng ku giữ xe, cho nó 200k, rồi cho nó sđt, bảo nó bao giờ thằng đi con SH này ra thì nháy mình.
Tạm dừng đã. Em phê quá rồi, cần phải ngủ đã, mai em viết tiếp
Em viết tiếp !!!
Sau khi đưa cho thằng ku 200k, chụp ảnh biển số xe và địa hỉ cái nhà nghỉ, em bước vô n2, đằng sau nụ cười nhạt cuả thằng ku trông xe, nhục nhã, ê chề chưa, theo bạn gái vào nhà nghỉ cùng với thằng khác mà hèn, mà yếu đuối ko đủ dung khí lao vào mà chứng kiến cảnh đó. Vâng, nhục lắm, nhưng có lẽ đau hơn các thím à
Lên phòng nằm phịch xuống giường, mệt mỏi, thất vong chán nản, ko muốn nghĩ gì nhưng đầu óc quay cuồng như muốn nổ tung lên. Ra ngoài ban công đốt thuốc, gọi là để đuổi muỗi, ngắm phố lên đèn, ban đếm yên tĩnh thật, nhưng vẫn có những người lao đầu vào trong bóng tối để bươn trải cuộc sống kiếm miếng cơm manh áo, cũng như đằng sau màn đêm, nếu ai ko thức thì ko biết người ta đã làm gì để rồi buổi sáng mọi thứ lại êm đệp như quy luật vốn có của nó
Một số bạn thắc mắc cô ấy bảo tý về rồi lại vô n2 với thằng kia, bởi tính mình yêu nhau tin tưởng là chính (có lẽ sau truyện này cũng đéo tin đc ai nữa), cả 2 đếu có không gian riêng tư của nhau cả mình tôn trọng cô ấy à cô ấy tôn trọng mình, 2 đứa mới chỉ dọn về ở cùng nhau đc vài tuần (cái này là do mình đề xuất với 2 gia đình và 2 bên cùng cô ấy đều vui vẻ cả), thế nên cô ấy vẫn hay qua chỗ cái N cùng 1 đứa bạn của cô ấy nữa (3 đứa ở cùng nhau) để tám, rủ nhau shoping hoặc ngồi xem phim hàn xẻng rồi khóc cùng nhau, có khi 11-12h đêm cô ấy mới ở bên ấy về là bình thường.
Ha ha ha, nghĩ lại vẫn thấy ấm long, những lúc đó, mình ngồi ôm cô ấy bên canh 2 đứa bạn cùng xem 1 bộ phim hàn xẻng, 3 đứa khóc thút thít còn mình thì cười sặc sụa, rồi ăn những cái cấu veo đâu điếng khi chê mấy anh oppa của em. Hạnh phúc lắm, rồi khi chia tay lại khổ sở thế này. Đ*t mẹ cuộc đời chó má
Đang suy nghĩ miên man thì có số lạ gọi, chắc là của thằng ku trông xe, nhìn đồng hồ 12h45p, nghe máy rồi đứng ngoài ban công hóng, cô ấy cùng thằng chó kia vừa trèo lên xe mình liền phi ngay xuống, trả tiền phòng rồi lôi con CBR phóng theo (công nhận theo dõi gấu chó mà đi con này phê thật, có khi sắm 1 con để dự phòng mới đc, thím nào mượn em cho thuê). Có thể mấy thím chửi mình ngu, sao ko bắt quả tang, đập cho chúng nó 1 trận, mình có thể, với sức 1 thằng tập gym 3 năm cùng với đai nâu karate mình có thể làm việc này.
Nhưng lúc đó mình bình thản đến mức ko ngờ, giờ nghĩ lại vẫn tháy phục mình vl, đơn giản mọi truyện đã xảy ra rồi, làm to truyện lên cũng ko giải quyết việc gì, làm tổn thương người con gái mình yêu để rồi sau lại có truyện gấu trả thù như mấy thím vozer em sợ lắm, làm lùm xùm lên chỉ khiên cô ấy mất mặt và xấu hổ, ê chề hơn thôi. Giải quyết mọi việc 1 cách đơn giản nhất đó là kinh nghiệm mình thu đc sau 5 năm vật lộn để giải quyết 1 vấn đề
Phóng con CBR vượt lên con SH, vê côn, con xe gầm 1 cái rồi phóng vụt qua, chắc nàng và thằng đểu kia đang thắc mắc sao lại có con xe theo cả buổi tối thế nhỉ. Đến đầu ngõ xịch xe lại, chấm nốt điếu thuốc cuối cùng còn trong bao. Kéo 1 hơi dài, 1 lúc sau cô ấy cùng thằng chó kia về, thấy mình cả 2 đứa chắc cũng hốt hoảng vì mình đang dựa vaò chiếc xe theo cả tối, cô ấy nhanh nhẹn xuống xe, có hơi ngập ngừng. Mình đứng yên xem 2 đứa định làm gì, nếu lại trèo lên xe đi tiếp với nhau thì 1 các thím biết em sẽ làm gì rồi đấy, nhưng cũng may điều đó ko xảy ra, em ấy lại nhí nhảnh, vui tươi bồng bềnh trong chiếc váy ren quen thuộc chạy đến ôm tay mình rồi chỉ ra chỗ thằng chó kia:
- Anh S đưa em về, trời hơi mưa nên bọn em đợi cho ngớt rồi về
Mình từ từ, lê đôi chân mệt mỏi, với khuôn mặt mình đã cố kìm nén hết mức để ko thể bật khóc và lao đến đập thằng kia 1 trận, đưa tay ra và ra dấu bắt tay, thằng kia cũng dơ tay ra bắt lại, mình nói
- Cám ơn chú đưa T về, muộn rồi về sơm đi kẻo có truyện gì đó
Nói câu này mình nhin thẳng mắt đối thủ (ai học karate chắc sẽ biết), bàn tay hơi siết chạt 1 chút rồi thả ra, chắc thằng ku cũng hơi đau, mặt có vẻ biến sắc rồi phóng xe đi ngay
Quay lại với em, đứng canh chiếc CBR sao em có vẻ nhỏ bé và mong manh thế, lòng lại cuồn cuộn những cơn tức giân, như muôn trút hết lên em ngay bây giờ.
Dắt xe vào nhà, ko đả động gì, rửa mặt cái cho tỉnh táo. Em vân vậy, rót 1 cốc nước và có mùi café thơm của em pha. Nhấp 1 ngụm café mà sao nó đắng ngắt, rồi nói
- 30F-XXXXX, nhà nghỉ ABC – 123 đường yyy. Vui chứ em ???
- Anh nói gì thế?? Cô ấy hơi giật mình và ấp úng hỏi lại (mình có đc học qua vè ngôn ngữ cơ thể nên rất chú ý tiểu tiết, khuyên các bạn nên biết 1 chút khi đi làm, ở trên bàn nhậu nếu có body language thì ta sẽ thu đc nhiều thứ hơn ngoài việc zô và 100% đấy)
- Anh biết mọi thứ rồi, em cứ nói thật đi, ko giấu anh mãi đc đâu
Cô ấy bắt đầu khóc, và nói
- Em xin lỗi, em xin lỗi !!!
- Sao em phải khóc người phải khóc là anh mới đúng. Đến đây thì mình bật khóc, ko thể kìm nén nối cảm xúc nữa
Tiếp sau đó là điệp khúc cô ấy xin lỗi, khóc lóc kể lể và mình thì ko nói gì, mình muốn nói lắm, muốn xỉ vả vào cái mặt mà mình yêu thương ngày nào cho hả giận, muốn làm nhiều thứ, nhưng cuộc sống dạy cho mình rằng ko bao giờ nói và hành động vào lúc tâm trí đang bất ổn, bấn loạn. Thế nên mình ko nói gì, mặc xác cô ấy, lấy cái gối rồi ngủ đất ở phòng khách, còn cô ấy cứ rên la, xụt xùi xin lỗi, mình muốn khóc lắm, muốn đánh, muốn chửi, 1 ôm cô ấy, muốn hôn, muốn được bế cô ấy nhưng tất cả mình ko làm, mình quát lớn
- Em ngủ đi, có gì mai ta bình tĩnh nói truyện, em khóc để chứng minh điều gì, em hối hận à, hay là em bị oan. Nếu giải quyết mọi việc bây giờ anh ko dám chắc sẽ làm gì em đâu, em biết rõ tính anh nhất. Để mai tính. Còn giờ thì ngậm mồm vào và ngủ đi
Cô ấy khóc to hơn, nhưng lại cố nén kiểu như dằn lòng cho đỡ khóc thì phải, chỉ thấy cô ấy nấc, tiếng khóc rít lên ở cô họng cô ấy. Nhắm mắt muốn ngủ, muốn quên đi mọi thứ, bên cạnh vẫn có tiếng nấc, tiếng thút thít của cô ấy. Chìm vào giấc ngủ lúc nào ko hay
Sáng dậy muộn làm, alô sếp xin nghỉ 1 buổi, bị ổng ý quát om sòm vì sợ chậm hồ sơ dự án
Em ý đang ngủ bên co ro cạnh mình, rúc vào nách mình như 1 thói quen thân thuộc, sao chỉ thấy long đầy hận thù và đâu đớn, yêu thương hạnh phúc nó tuột đâu mất. Đôi mắt sưng lên vì có lẽ tối qua khóc nhiều quá, bờ vai trần có vài vết xước cấu véo đỏ ửng, tới đây trong lòng chỉ muốn đạp phăng cô ấy ra xa để cô ấy biết mình là chồng cô ấy chứ ko phải là thằng chó đã qua vật lộn với cô ấy tối qua ở n2
Vùng dậy, cệ sinh cá nhân xong cô ấy cũng dậy, xách cặp lồng ra đầu ngõ mua 2 tô phở, về đổ ra 2 bát, có thể 1 số bạn chửi mình ngu, đi làm osin cho loại con gái ko ra gì, ừ cũng đc, mình có thể ko còn yêu cô ấy nhưng mình tôn trọng phụ nữ, muốn làm gì thì cũng cần phải no cái bụng đã
Ăn ngon lành xong tô phở, cô ấy ăn mấy gắp ngồi chống đữa rồi bắt đầu khóc. Ăn xong xuôi, kéo cô ấy ra phòng khách, vẫn thản nhiên và máu lạnh, đúng với bản chất mình đã đánh mất nó từ khi đi làm. Rót 2 côc nước, cùng với 1 hộp khăn giấy trên bàn (cho cô ấy khóc nếu cần thiết)
- Ok, bây giờ anh muốn nghe mọi truyện 1 cách rõ ràng chi tiết, em hãy chắc chắn những điều em nói ko phải dối trá thì anh sẽ nghe còn ko thì sẽ ko còn cơ hội cho cả 2 đâu
Vâng em ấy bắt đầu kể: mỗi câu em nói đều làm lòng mình cuồn cuộn, nhưng mình cố giữ bình tĩnh nhất có thể, quen thằng đó 1 năm khi em chuyển vào chỗ làm mới, nó hướng dẫn em trong công việc những ngày đầu, em có bảo với anh rằng thằng đó ko đc bằng anh, lời ăn tiếng nói cách đối nhân xử thế ko đc bằng mình (cái này mình công nhận, mình luôn tự hào vì mình tâm lý, biết ăn nói đối xử nên mọi ng rất quý) nhưng làm chung cơ quan, trưa trưa em cùng nó đi ăn, ròi trò truyện rồi thì n2, rồi thì xh (2 đứa đã xh với nhau từ 3 tháng trc). Đến đây mình điên tiết, đập bàn rồi nói thẳng
- Nếu theo nó vì truyện đó, vì sinh lý thì em cứ nói thẳng tính anh ko ngại những vấn đề này, nếu có gì trục trặc cùng nhau giải quyết, sao em phải chui lủi giấu diếm anh, lừa gạt anh
- Dạ ko phải, anh S (thằng chó đó tên S) . . . . . ko . . . ko bằng anh đc. Em nó nói trong ngập ngừng, có phần sợ sệt và tủi nhục (mình nghĩ đúng rồi bằng thế đéo nào đc mình, cao 1,78m, 70kg, chơi gym và học võ điều độ)
- Thế tại sao lại vậy????
- Em cũng ko biết nữa em xin lỗi, em xin lỗi. hu hu hu. Em nó gào khóc thảm thiết. Mình cũng muốn khóc lắm nhưng thù hận trong lòng mình có lẽ giờ nó nhiều hơn yêu thương nên chẳng thể rơi nước mắt đc
- Em biết rõ tính anh nhất, anh ko muốn mât thời gian vào những thứ kiểu này, cho anh số điện thoại thằng S, bảo nó tối anh muốn 3 ngừời gặp nhau nói truyện rõ ràng, anh ko muốn có thêm rắc rối nữa. Nếu ko đủ 3 người thì anh sẽ ko có gì để nói với em cả. Nói xong bay lên công ty, đâm đầu vào làm cho ổng sếp đỡ la, ko quên phone cho thằng S hẹn tối nay ra café nói truyện rõ ràng, vì mình đã biết mọi thứ
7h30p tối, ngồi 1 mình ở café quen thuộc cùng với em, chờ thằng chó kia đến
7h54p con SH biển số đó đã đến, thằng S kém mình 2 tuổi, người dây, ko đô con = mình, khuôn mặt có vẻ công tử, thư sinh hơn mình
Mình mở lời trc
- Anh đã biết mọi truyện, hôm nay muốn cả 3 nói truyện rõ ràng để đơn giản và đỡ mất thời gian của nhau sau này. Em yêu T chứ ??? Vừa nói câu này thì cô áy khóc
- Cũng không hẳn, có 1 chút, sau này có thể sẽ khác, mình ko muốn phá hoại 2 bạn nhưng đó là cảm xúc nhát thời của cả 2, ko kìn nén được. Thằng S cũng lịch sự trả lời
- Tính mình muốn mọi thứ phân bua, ko thể mập mờ nhất là truyên tc đc. Bạn biết bọn mình sắp cưới nhau, bọn mình đã chuyển về ở cùng nhau
- Đúng mình biết T đã kể. Mình liếc nhìn cô ấy, cô ấy tránh né cái nhìn đó
- Và bạn quan hệ với vợ mình rồi nói ko có y phá hoại. Mình trợn mắt nhìn nó theo đúng tinh thần của karate
- Thực sự mọi truyện đã rồi, mình và cô ấy sai, mình ko biết làm thế nào nữa, nhưng chắc chắn sẽ ko có truyện này nữa. Mong bạn bỏ qua và thông cảm cho T
- Bạn ko bỏ qua cho người đã có chồng thì sao tôi phải bỏ qua cho bạn. Là thằng đàn ông với nhau bạn biết rõ lời nói và hành động sẽ chẳng bao giờ đi liền với nhau. Bạn đã trưởng thành đi làm, vì thế hãy có 1 chút gọi là suy nghĩ về trách nhiệm của bản thân với cảm nhân của thằng bị bạn cắm sừng. Đừng có hèn mạt, chạy trốn trách nhiệm như vậy. Nói bỏ qua, nói thông cảm là hết trách nhiệm à
Thằng S đó im lặng ko nói gì, cũng may nó ko bật, chứ nếu nó bật thì nó ăn mấy cái sẹo kỉ niệm rồi. Quay sang hỏi em
- Còn em, em tính sao đây???
- Dạ em ko biết, em xin lỗi anh, tha thứ cho em!! Cô ấy khóc tô, nước mất dàn dụa, đầu lắc nguầy nguậy
- Đừng nói với anh là em ko biết, 3 người chỉ có anh là ko biết thôi, em và S biết rõ nhất đấy
- Đừng, em xin lỗi, em sai rồi, em xin lỗi, Em nó khóc kéo cái áo sơ mi của mình bật cả cúc, mọi ng trong quán nhìn, thàng S im lặng, toát mồ hôi
Mình nói:
- Ok vậy cả 2 nghe mình nói nhé. 2 đứa có yêu nhau, ko nhiều thì ít, 2 đứa có quan hệ với nhau, và cảm thấy hạnh hòa hợp (đ*t cụ thế mới xh đc 3 tháng rồi). Và bây giờ cần 1 lời chia tay của anh với T để cả 2 tiếp tục. thằng S với T ngẩng mặt nhìn mình ko nói gì
- Sao ko ai nó gì??? Mình tiếp tục
- Anh, em xin lỗi, để cho em suy nghĩ đc ko??? Cô ấy nói
Ha ha ha địt cụ cuộc đời chó má, suy nghĩ các thím ạ. Em ko nói gì để lại tờ 100k, rồi phóng xe lên công ty làm nốt
11h30 làm xong về đến nhà, thấy cô ấy đã ở nhà cùng với bộ đồ ngủ quen thuộc. Vào nhà cô ấy chạy ra, nhưng ko dám lại gần, chỉ đúng đó nhìn
Cô ấy theo sau mình, lại khóc, mắt sưng mọng lên mà vẫn khóc. Mình quay lại kéo cô ấy vào lòng, sao ấm thế, thân quen thế mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ mình đc cảm nhân nó nữa, ôm hôn nhẹ lên trán rồi đẩy cô ấy ra
- Thực sự anh có thể tha thứ mọi việc làm của em trc đấy, nhưng khi anh cho em quyết định thì em lại “cho em suy nghĩ”. Thực sự tình yêu 3 năm với 3 tháng, em hối hận lắm, em xin lỗi anh, em biết lỗi rồi, mong anh tha thứ, ấy vậy khi anh cho em cơ hội quyết định thì sao ạ. Em bảo “cho em suy nghĩ”, suy nghĩ về điều gì hả. Hay là em có quyết định rối mà ko dám nói ra, em cứ nói anh chịu đc, em yên tâm a ko shock đến mức em tưởng đâu, nó nhẹ nhàng lắm em ạ
- Em yên tâm anh sẽ nói truyện với 2 nhà, anh giấu kín mọi truyện, và chia tay em, anh sẽ nhận lỗi vè anh, bảo đó là do anh muốn chia tay, anh có người khác, em chỉ là nạn nhân thôi, ko cần phải quá lo lắng đâu. Chỉ có 3 người biết truyện này thôi
- Em xin anh mà, em biết em sai rồi. Cô ấy gào to kinh khủng và khụy xuống sàn, quay lại nhìn muốn chạy đến đỡ cô ấy lắm nhưng chả hiểu sao đôi chân ko theo suy nghĩ của mình chạy ra cửa, dắt xe phóng đi trong đêm, qua chỗ thằng bạn ngủ nhờ, nó có hỏi nhưng trả lời qua loa rồi ngủ luôn
Lại vùi đầu vào đống côn việc ùn tắc mấy ngày, tắt điện thoại, ko onl để tập trung làm cho kịp tiến độ, cũng 1 phần vì quá mệt mỏi sau 2 ngày hôm nay. Sau 3 ngày ăn ngủ luôn ở công ty, chán ko muốn về nhà, xong cái dự án thì buổi chiều có thằng bạn chạy đến tận công ty tìm mình bảo có truyện gấp. Cũng chẳng nghĩ gì, vừa gặp nó đã kêu
- cái thằng chết tiệt mày biến đi đâu mấy ngày hôm nay mà ko ai liên lạc đc, vợ mày bị tai nạn nằm viện 2 hôm rồi mà đéo vào chăm, chồng con như sh*t
Kéo ngay nó bảo đưa vào viện, trên đường đi hỏi nó sau, thì ra cô ấy đi làm tránh nhau xe cộ thế nào và đâm vào dải phân cách, bị mất máu và tổn thương phần mềm chút ít. Vào viện nằm máy hôm là xong
Chạy đến thấy cả bố mẹ mình với bố mẹ cô ấy đã ở đó rồi (chạy từ quê lên mà nhanh v~), bố mẹ mình chửi mình vô tâm, ko để ý đến vợ, bố mẹ cô ấy cũng trách mình chút ít, ko có gì, xin lõi phụ huynh, cũng biết ý nên các bố các mẹ ra ngoài để mình với cô ấy trong phòng (chắc các cụ chưa biêt truyện), hình như là phòng vip hay gì đó mà chỉ có bệnh nhận và có 1 cái giường cho người nhà nằm cạnh.
Cô ấy nắm tay mình và rồi lại khóc
- Em xin lỗi, em xin lỗi, anh đừng bỏ em 1 mình, em sợ lắm
Thở dài, sao em ko nói những câu này khi mình cho em lựa chọn, khi mình quyết định rồi và nói cho cô ấy hiểu thì cô áy mới thốt ra dc
- Đừng khóc nữa, nghỉ đi cho khỏe, có gì khi nào em ra viện thì anh sẽ nói truyện
ở lại 1 lúc nữa rồi mình ra ngoài, nói truyện, này nọ với các phụ huynh, naoflaf sắp làm chồng rồi, sắp cưới nhau rồi thì phải thế này, thế nọ với vợ, rồi bắt đẻ mấy đứa cháu, đặt tên là gì. Hazz, các cụ lắm truyện, trong lòng thì ngổn ngang.
Tối đi nhậu chúc mừng xong dự án là tối qua, về say quá nên viết tâm sự cho nhẹ long, gió máy cũng đc, tin hay ko tùy, mình tôn trọng phụ nữ, và ko mong truyện này xảy ra vơi mình thế nên mình ko thừa thời gian chém gió sáng tác truyện để nói xấu, hạ thấp phụ nữ cả. Đây là những dòng tám sự thật cảu mình
Sang náy dậy, xin nghỉ làm vào viện với cô ấy, 1 số bạn bảo mình ngu, bảo mình sao vẫn làm osin cho con phò, con đĩ đấy. Cũng chẳng sao, tính mình thế, họ là con gái, người thua thiệt luôn là họ, minh là đàn ông, sao chẳng đc. Đã làm gì là làm hết sức, làm tới cùng, truyện cảu mình và cô ấy còn chưa xong, hiện tại cô ấy vẫn còn là vợ chưa cưới trong mắt họ hàng 2 bên thế nên ko muốn nhưng đó là trách nhiệm, đó cũng chính là nguyên tắc làm việc và sống mình, dã nhận việc là làm hết sức, ko nhận tthif từ chối luôn, mà đã nhận là phải ra ngô ra khoai, cô ấy bắt mình hứa đủ thứ nhưng mình rất ít khi nhận lơi, chỉ những thứ nào mình chắc chắn làm đc mình sẽ làm còn ko thì thôi, mất lòng trc dc long sau
Đó cũng chính là thứ giúp mình thành công trong công việc đến thế.
Tranh thủ cô ấy ngủ trưa ra hành lang ôm con lap check mail và gõ vài dòng cho mấy thím. Mà cái đù má nó, hoãn cưới tránh kim lâu, sợ mưa gió gì đó thì làm ăn thất bát, còn bây h lại toàn găp mưa. Hôm nào có truyện trời cũng mưa. Ngồi type mấy dòng mà cũng mưa đc.
Chiều nay type cho mấy thím xong, ổng sếp lại gọi lên cty xem lại 1 số thứ ở dự án và chỉnh lại theo ý nhà đầu tư, nói chung ko quan tâm gì nữa, sếp bảo sao làm vậy. Đang làm thì có điện thoại mẹ gấu bảo, bao giờ về thì ghé qua viện, dọn đò rồi cùng mẹ làm thủ tục cho em nó ra viện, đưa về nhà cho tiện đi lại. Dạ vâng xong, mệt mỏi làm chút rồi xin sếp về sớm có việc, y như rằng lại bị ổng kêu ka. Đùa tý cho ổng xếp dịu dịu rồi chuồn về. Lượn vào viện thấy mẹ mình cùng mẹ em ấy đang thu dọn đồ đạc. Mình vào giúp 1 tay, rồi xuống làm thủ tục xuất viện. Gọi taxi rồi lên cõng ẻm xuống xe, mà cái đù má nó trời cứ mưa là sao, 2 mẹ xuống xe trước, mình cõng ẻm xuống sau, hình như cô ấy khóc, hay là nước mưa rơi vào vai áo mình nữa, long mình lại nhói lên, thương cô ấy quá, nhưng biết làm sao đc khi mọi truyện đã rồi.
Mọi người bảo mình ngu, mình lụy mình yếu đuối, ha ha ha. Yên tâm đi, vì trải qua bao nhiêu truyện mình biết thế nào là đúng, là sai và cần thiết làm gì vào những lúc thế này: Yêu thương vị tha nhưng ko nhu nhược, sẽ níu giữ hết sức nhưng sẽ từ bỏ đúng lúc, nâng niu săn sóc nhưng sẵn sàng đâp vỡ mọi thứ.
Cuộc sống mà, chẳng ai cho ko nhau thứ gì, hạnh phúc cũng vậy, đôi khi nó giản dị gần gũi nhưng có lúc laị là 1 thứ xa xỉ. Là 1 thằng đàn ông, cho dù bị nói thế nào đi chăng nữa, các bạn nói mình đàn bà cũng đc, tự ái, sỹ diện cũng đc, mình ko quan tâm, mình sẽ từ bỏ, đây là quyết định xuất hiện ngay trong đầu từ khi thấy cô ấy ở cái đêm đó rồi. Là thằng đàn ông, mình ko bao giờ hối hận vì quyết định cuả mình cả, ít nhất là từ bỏ cô ấy. Cám ơn 1 số thím đã vào chia sẻ cùng mình, 1 số thậm chí đáng tuổi cha chú mình, mình cám ơn vì đã quan tâm, mình ko đủ cao thượng để bỏ qua cho cô ấy tất cả mọi truyện đc, mình sợ 1 lúc nào đo sẽ lại lôi quá khứ ra để dày vò cô áy mà thôi (có thể bình thường thì sẽ ko bao giờ nhưng lúc say chẳng hạn, chẳng ai dám chắc mọi thứ, mà đã ko chắc chắn thì mình ko làm, mình ko dám phiêu lưu với hạnh phúc và hôn nhân, hơi hèn đúng ko các thím)
Thế nên tốt nhất là để cho nhau tự do, nếu có duyên phận thì hy vọng găp lại nhau, em chỉ muốn bình tĩnh, làm rõ mọi truyện để sau này chẳng may lúc 2 người có con bồng bế sẽ ko phải hối hận khi gặp lại nhau, sẽ ko phải nói những câu “giá như ngày đấy thế này thế nọ” đúng ko các thím. Cô ấy đang nằm viện gia đình 2 bên lo lắng cho cô ấy thế nên mình sẽ ko dả động gì cả, ít nhất là cho cô ấy tĩnh tâm lại, để tránh việc cô ấy suy nghĩ lung tung làm việc dại dột, lúc đó bỏ thì thương mà vương thì tội, khổ cho cả cô ấy và khó cả cho mình
Thôi lan man quá rồi, quay lại vậy, cô ấy có khóc nhẹ trên vai em, ra đến xe 2 mẹ đang cầm ô chờ sẵn, bế em vào xe, 2 mẹ còn trách, thằng này cõng T cẩn thận, nó đau quá khóc kia kìa, sắp vợ chồng rồi mà thế à, mình cười nhẹ, đúng là đau thật, nhưng mình mới là người đau. Xe taxi đi rồi vào bãi để xe lấy xe rồi phóng nhanh về nhà, ko quên ghé qua cửaa hang thể thao mua 1 cái đích đấm.
Về nhà, mặc xác cô ấy, ngồi trên ghế, và 2 mẹ đang vui vẻ trong bếp, vác cái đích đấm lên sân thượng (nhà riêng em thuê nên có sân thượng nhé), treo lên cái xà, và rồi em đấm như chưa bao giờ đc đấm, đấm đá, bao nhiêu đáng cay, tức giận em trút hết vào những quả đấm lên cái đích, em hình dung ra khuôn mặt thằng S khốn nạn đó mà đấm mà đá cho hả cơn tức, mình có thể xông vào cho cả 2 đứa 1 trận nhưng mình đã ko làm thế, các thím có thể chửi mình ngu nhưng làm thế để đc gì, hả giận hả, hay là nhận đc cái nhìn khinh bỉ từ mọi người, 1 thằng đàn ông bất lực nhìn ng yêu ngoại tình và xông và đấm đá à, nó chỉ càng khiến cho bản thân thêm bất lực về mọi thứ mà thôi, và có thể lại làm cho mình có them 1 kẻ thù là thằng S thôi, mình đánh nó, nó đánh mình, mình hèn vì ko dám đánh nó - các bạn nói thế cũng đc nhưng mình đã thực sự mệt mỏi về truyện này lắm rồi, ko muốn rắc rối thêm nữa.
Mình đấm điên cuồng cho đến khi 2 bàn tay tê dại và mẹ mình phải lên tận nơi gọi xuống tắm rủa ăn cơm mình mới chịu xuống, cũng thấy dễ chịu hơn, mình khuyên nếu các thím tức giận cứ làm thế này, trút bớt bực tức, bình tĩnh hơn và nhất là mệt thở ko nổi thì chẳng nghĩ đc gì cả
Tắm rủa xong, ra ăn cơm, và 2 mẹ lại để chỗ mình ngồi cạnh cô ấy, cố gắng vui vẻ cho qua bữa cơm, cô ấy thì mặt buồn rườu rượi, chống đũa rồi chẳng ăn gì, 2 mẹ lại vui vẻ, cười tưới như tết vậy bàn truyện nhà cửa, cháu chắt, đám cưới đám hỏi, rủ nhau đi xem bói thầy này , cô kia….. trong lòng ngổn ngang, nhai cơm mà như nhai rơm vậy, ngấu nghiếm xong bát cơm, xô ghế đứng dậy, vừa dứng dậy thì cô ấy bật khóc, thầm nghĩ lại mệt với phụ huynh quả này rồi, ko ý kiến gì định rút êm nhưng mẹ mình hỏi ngay
- H kìa xem sao cái T nó khóc thế kia, xem nó đau chỗ nào. Đành ngồi xuống, ko nói gì, chỉ ngồi im, và em ấy cũng chỉ khóc, có lẽ ko giấu đc nữa rồi, định vài hôm nữa rảnh thì về quê nc với 2 nhà mà lại thành ra thế này, đúng là nhân tính ko bằng trời tính
Mẹ cô ấy hỏi tiếp luôn theo sau
- Có phải 2 đứa có truyện gì rồi không, lớn rồi, sắp lấy nhau rồi mà chúng mày vẫn làm mẹ lo quá
Mình và cô ấy đều in lặng. Mẹ mình lại tiếp lời
- Cả 2 đứa lớn rồi, truyện riêng tư của 2 đứa mẹ ko can thiệp nhưng, 2 đứa sắp làm vợ chồng cả rồi, đừng làm gì ảnh hưởng đến việc quan trọng này
Lấy hết can đảm mình nói
- Con quyết định rồi ạ, chúng con ko cưới nhau nữa. Vừa nói đến đấy thì cô ấy khóc to hơn, 2 mẹ đều nhìn mình giận dữ rồi quát
- Mày nói gì đấy
- Dạ con suy nghĩ kĩ rồi à
- Có việc gì đến mức thế, nói rõ tao nghe xem nào. Mẹ mình quát lớn, chắc do ngại với mẹ cô ấy
- Lý do thì con sẽ nói qua cho mẹ hiểu, còn việc hoãn đám cưới con sẽ lo sắp xếp mọi truyện ổn thỏa, con không muốn nhắc lại truyện này nữa, dù sao thì con sẽ ko tổ chức đám cưới
- Mày bị điên rồi H à, mày nghĩ kĩ chưa mà nói thế hả?? – mẹ mình to tiếng
- T có việc gì nói mẹ nghe, ai sai ai đúng mẹ sẽ giúp, đừng trẻ con quá như vậy, 2 đứa sắp làm vợ chồng rồi đấy – Mẹ cô ấy nói với cô ấy
Cô ấy khóc, vâng chỉ khóc, long lại đau đớn, nước mắt trực trào ra, em cố kìm nén rồi đi lên sân thượng, châm điếu thuốc, kéo 1 hơi dài, rồi thở dài ngao ngán, chỉ ngồi 1 mình, đầu óc quay cuồng, châm hết điếu này đến điếu kia chỉ mong đầu óc nhẹ hơn chút ít, ngồi nhìn phố về đêm.
Tầm 30p sau 2 mẹ có lên, mặt cả 2 đều rất buồn, và thái độ khác hẳn ban nãy, có lẽ cô ấy đã kể phần nào câu truyện. Mẹ mình mở lời
- Con nói rõ ràng lại cho mẹ với bác nghe, nếu mọi truyện đúng như T nói thì mẹ ko can thiệp vào truyện của con nữa, mẹ tôn trọng quyết định của con, con lớn rồi, con đủ khả năng chịu trách nhiệm với bản thân mình và mọi người nên mẹ ko nói thêm nữa
Châm điếu thuốc hút tiếp rồi chậm rãi kể lại, mình biết mọi truyện ra sao, đã làm gì và nói gì với cô ấy. Kể xong mẹ cô ấy có khóc, nhưng rồi bác lại nén ngay những giọt nc mắt đó. Mặt bác buồn lắm, mình nghĩ cũng khổ thân bác ý và cả cô ấy nữa. Rồi bác nói, giọng hơi ngẹn
- Cháu cho bác và chú nhà xin lỗi cháu và cả bố mẹ cháu nữa, cái T nó là đứa con mất dạy, bác nuôi cho nó ăn học, nó yêu cháu, bác mong 2 đứa nên vợ chồng lắm mà nó đi làm cái trò mạt hạng lăng loài thế này, bác chẳng còn mặt mũi đâu mà nhìn bố mẹ cháu cả
Mình thấy buồn, ko biết nói sao nữa, thất vọng chán nản, im lặng 1 lúc rồi mình nói với mẹ cô ấy
- Cháu xin lỗi, có thể cháu nhỏ mọn nhưng cháu có thể làm khổ cô ấy nếu tiếp tục với nhau, cháu đã suy nghĩ rất nhiều về việc chia tay hay ko, cũng chẳng vui vẻ gì khi bỏ vợ sắp cưới của mình, cháu cũng có phần sai trong việc này, cho cháu xin lỗi T, xin lỗi bác và gia đình. Hy vọng hiểu và thông cảm cháu
- Bác hiểu, sống hơn nửa đời người, bác biết thế nào là đúng, là sai.
- À bác ơi, bác để ý T giúp cháu, cháu lo cô ấy làm điều gì dại dột thì cháu ko yên tâm đc
- Bác biết rồi, nó là con bác mà. Xin lỗi cháu. Đi ngủ đi khuya rồi
Vào phòng của 2 đứa, cái mùi quen thuộc, ko khí ấm cúng của nó đã thay bằng sự nậng nề của cả 2. Cô áy ngồi cuối giường, ôm mặt, mình vẫn nghe tiếng nấc trong cổ họng cô ấy. Lặng lẽ vào phòng rồi lại đi ra, dịnh nói câu gì đấy gọi là dấu chấm hết cho mọi truyện mà lại chả nói đc, nói có lẽ chẳng khác gì đay nghiến cô ấy
Vác con lap ra phòng khách ngồi, 2 mẹ chắc cũng đã ngủ, lượn voz đọc cmt 1 số thím mà cũng phải cười, có thím còn chủ động gọi điện chia tay gấu cho bớt lo mới hài hước chứ. Đọc hết các cmt ko xót 1 cái nào, chủ yếu chửi cô ấy là phò hay đĩ, các bạn đừng nói thế, mình ko còn tình cảm với cô ấy nhưng tình nghĩa thì dù là người lạ cũng phải có 1 chút, đúng ko mấy thím, có thể việc làm cô ấy là sai, hoặc mình sai nhưng ko ai là phò hay đĩ ở đây cả, mình vẫn tôn trọng cô ấy như những người bạn là con gái của mình, cuộc sống có lúc này lúc kia, là người trong cuộc mới hiểu rõ mọi truyện
Cám ơn cô bé mazy, nhưng anh phải làm em thật vọng rồi, đọc cmt của em làm anh thấy rất ấn tượng với suy nghĩ của 1 cô bé trong sáng, hồn nhiên, đầy mở mộng giống cô ấy hồi 2 người mới yêu nhau vậy, thề non hẹn bể, sẽ tha thứ, sẽ là vợ chồng, nghĩ lại thấy chạnh lòng, có vài ngày mà mọi thứ đi xa quá. Chẳng thể kiểm soát nổi mọi thứ, cô ấy lừa dối mình, xuất hiện kẻ thứ 3, cô áy bị tai nạn rồi 2 mẹ biết truyện, tất cả nằm ngoài dự tính của mình
Sau buổi tối ngày hôm kia, tức là sau buổi tối khi 2 mẹ biết truyện đó. Sáng hôm sau mình đi làm bình thường, chiều thì mẹ gọi điện bảo về sớm có việc. Lại xin phép sếp về sớm, lại bị kêu.
Về đến cổng thì thấy thằng em trai cô ấy, nhìn nó mặc cái áo BK nghĩ lại thời sinh viên, bây giờ nó đầy đủ, đồng phục ko như thời của mình, chỉ tối ngày ở tam giác vàng, mình quen cô ấy cũng từ nó mà ra, hình như nó đang năm cuối rồi thì phải, nó rất quý mình, vì mình dạy nó võ, dạy nó chơi Dota.
Nó thấy mình đã chạy đến, mặt hơi nghiêm trọng, mình ko hiểu dắt xe vào nhà thì thấy thằng S, bố mẹ mình, bố mẹ cô ấy, cô ấy cùng đứa em gái út hình như năm nay thì đại học. Hơi bất bất ngờ nhưng ko thái độ gì. Ngồi xuống, mọi người im lặng nhin mình, không khí nặng nề, ko ai nói câu gì, mình mở lời trước
- Đầy đủ mọi người ở đây, có việc gì ko ạ???
- Em đến đây để xin lỗi anh chị với các bác, mọi truyện tại em mà ra cả, em ko biết phải làm thế nào nữa nhưng mong anh tha thứ cho cô ấy. – thằng S bật dậy nói
Mình chưa nói gì cả, thằng em cô ấy đã lao vào
- thằng chó mày phá hoại anh chị tao rồi mày …. Nó chưa kịp nói hết câu thì bố cô ấy đã quát lên
- thằng K ra ngoài, truyện người lớn ko phải việc của mày. Nó lủi thủi ra ngoài cổng cùng với con em nó (gọi là T bé)
- Thực sự mình ko có gì để nói, và cũng ko quan tâm ai nói gì nữa. Mình muốn mọi thứ chấm dứt, mình quá mệt mỏi sau mấy ngày vừa rồi - Mình nói, bố mẹ cô ấy và bố mẹ mình thoáng nét giận trên khuôn mặt, nhưng mình kệ. Còn cô ấy lại khóc, thấy thương và tội nghiệp cho cô ấy quá
- Mọi người hiêu và tha thứ cho cô ấy được ko, thực sự mọi truyện ko như mọi người nghĩ và mối quan hệ giữa em và cô ấy chỉ là bột phát, 1 phút ko kiểm soát nối bản thân – thằng S vừa dứt lời thì… Choang !!! Bố cô ấy cầm cái ly trên tay ném suống sàn nhà, chỉ vào mặt thằng S rồi nói
- Cậu nói thế mà nghe cho được à, tôi ko biết cậu dụ dỗ làm gì con gái tôi, mối quan hệ giữa cậu và con gái tôi thế nào nhưng mọi truyện rành rành ra đấy, nếu cậu ko có bố mẹ thì tôi đã giết cậu rồi
- Tôi hỏi cậu và hỏi luôn con T, 2 đứa mày có yêu nhau ko hả hả, trả lời cho rõ ràng – bố cô ấy hỏi tiếp
Mình đứng như trời trồng, cô ấy chỉ khóc, ko nói gì, thằng S thì ấp úng
- Dạ… dạ…có
- Được thế mày có lấy con T thay cho thằng H ko hả??? – bố cô ấy hỏi còn mình và bố mẹ mình vẫn im lặng
- Dạ cái này, cái này cháu còn phải…phải xem bố mẹ cháu đã ạ.
- Gọi bố mẹ mày đến đây cho tao
- Cái này ko đc đâu ạ
- Thế là mày ko lấy con T được, mà mày có lấy con T được thì tao cũng ko để con T nhà tao lấy cái loại như mày làm chồng, dù nó ko ngoan như tao tưởng???
Cảm giác của mình, muốn làm gì đó, cô ấy thì đang khóc, bố cô ấy luôn tự hào vì có 1 đứa con gái cả ngoan nhất nhà thì hôm nay đã thốt ra bảo cô ấy ko ngoan nữa, chẳng biết làm gì, hay mình tha thứ cho cô ấy thì sẽ ko có gì nữa, thở dài rồi mình bảo
- Thôi bác ơi, bình tĩnh, có gì nói truyện sau. Rồi mình quay sang thằng S bảo
- Mày về đi, nếu muốn sống thì đừng có qua lại với cô ấy nữa, mày hết việc ở đây rồi. Nó ko nói gì, cúp đuôi, ra dắt con SH với cái biển số chó chết ấy mở cổng về.
Nhưng mọi truyện ko êm đẹp như thế. Vừa quay vào đinh nói thì nghe thấy… Rầm!!! Là tiếng xe máy đổ, chạy ra cổng thì ra thằng em cô ấy đang đấm đá thằng S cật lực, còn cái xe thì đè lên chân thằng S. Mình thấy thế quát nó
- K mày làm gì thế, thôi ngay. Cái ngu của mình là lại đi quát nó, thấy mình quát, nó cố túm tóc thằng S, định làm 1 cú tạt vào mặt thằng S, mình nhảy đến gạt tay nó ra nhưng ko kịp, chỉ chạm vào tay nó và cú tạt nó vào đúng thái dương thằng S. Thằng S ngất. Mình lối nó ra, chắc cũng chỉ bị choáng bình thường, tỉnh ngay thôi, nhưng cô ấy đã hốt hoảng gọi taxi, gọi xe cứu thương.
Vâng cảm giác khó tả đến khó chịu, nó đau đớn, quằn quại mà ko làm gì đc, nếu thằng S là bạn cô ấy hay bạn mình thì cô ấy lo lắng và gọi taxi, xe cứu thương thì mình sẽ tự hào lắm, vì có 1 người vợ hết lòng vì bạn bè như vậy, nhưng đó lại là thằng S, thằng đã qua lại, quan hệ với cô ấy thì mình ko thể nào mà vui nổi, có thể mình nhỏ nhen quá chăng, khi thù hận nó làm mất hết niềm tin và yêu thương dành cho con người cô ấy. Vậy mà trước đó mấy phút thôi mình từng có ý nghĩ sẽ tha thứ cho cô ấy, nhưng bây giờ có lẽ mình sẽ phải dùng lý trí để suy nghĩ chứ ko thể cuốn theo cảm xúc 1 lần nữa.
Thấy cô ây hốt hoảng qua mình cũng nói
- S nó ko sao đâu, chỉ bi choáng tý, tỉnh ngay bây giờ thôi
Cô ấy ko cuống cuồng như vừa rồi nữa, bố cô ấy lôi thằng K vào rồi quát
- mày làm cái gì đấy, hết chị mày làm loạn lại đến mày đấy à
Mình thấy thế, dìu thằng K vào ghế, rồi bảo
- Thôi bác ạ, K nó cũng nóng tính như bác vậy, bác đừng quát mắng nó nữa. Bó cô ấy ko nói gì nữa. Mình lôi thằng K ra ngoài bảo
- Đây là chuyện của anh, ko cần mày làm thế, năm cuối rồi, cẩn thận mà lo tấm bằng đi, đánh nhau ko giải quyết gì đâu. Nó cũng im. Nhìn nó lại nhớ lại thời sinh viên, cũng nóng tính, nghích ngợm, bất cần và phá phách, cô ấy yêu mình cũng vì lẽ đó, mà bây giờ thì …..
Mình vào nhà, em T bé đang dọn chõ thủy tinh lúc nãy , còn cô ấy đang rót cốc nước cho thằng S đang nằm khèo ở cái ghế, nhìn thấy cảnh đó nếu là ngày thường thì cũng ko có gì cả, nhưng vào lúc này thực sự nó ko khác gì sát muối vào lòng mình, cảm giác bất lực, khó chịu. Thằng K thấy thế nó chỉ tay vào cô ấy, mồm nó méo xệch đi vừa khóc vừa nói: “Em ghét chị”. Chứng kiến cảnh đó thực sự mình ko biết làm gì nữa, ko lẽ vì mình mà gia đình cô ấy, tình cảm chị em lại có vấn đề thì ko biết làm cách nào nữa. Bố cô ấy thấy thế nói:
- Thằng K ra ngoài. Nó xụt xịt khóc rồi lủi thủi ra ngoài cổng đứng
Mình cũng ko biết làm gì nữa, kệ mọi người và thằng S ở đó, lên sân thượng, và trút mọi thứ lên cái đích đấm, đấm cho quên đi cái cảnh cô ấy rót nước hay cái cảnh cô ấy lo lắng cho thằng S, ko nói với ai và cũng ko ai biết những gì đang diên ra trong đầu mình, chỉ có nói cùng anh em vozer, những người mà họ ko biết mình