Có những phút giây trong cuộc đời này không ai dám chắc chắn mình còn đủ sự mạnh mẽ hoặc một niềm tin đủ để bước đi tiếp đến những ngày mai, và có những phút giây tôi đã cúi nhìn chính bản thân mình chìm đi trong nỗi tuyệt vọng. Tôi không dám đối mặt với tất cả, mọi cánh cửa gần như đang đóng kín, tâm hồn tôi chai sạn, những cảm xúc mất mát cứ thế trong tôi trượt dài. Tôi đã cho đi rất nhiều nhưng ngược lại tôi giống như một kẻ nghèo đói cô đơn không còn chỗ dựa, tôi chơi vơi, tôi yếu đuối và không thể nào mặc nhiên cho phép mình bật khóc. Tôi từng thèm khát có một bàn tay dù xa lạ, bé nhỏ cầm nắm lấy tay mình và trao vào đó một chút hơi ấm, một chút ít niềm tin, một nụ cười để tôi sẽ băng mình vượt qua tất cả.
“Có những khoảnh khắc trong đời không ai ngờ trước được
và ta buông tay
là vĩnh viễn...
Chẳng phải chính cuộc đời đã kéo ta đến sát bờ vực
chẳng phải những hơi thở cũng bị lấy mất khi ta đang thoi thóp
chẳng phải thế gian đã quá chừng ác độc...
từ chối những tháng ngày ta cố sống tốt hơn?
Ta cần một bờ vai để biết nói lời cảm ơn
cần một người ngồi bên cạnh để nghe ta khóc
cần một người mua dùm viên kẹo ngậm cho vơi bớt những cay đắng
cần một người nắm tay và chỉ dùm ta một con đường khác
giữa bóng đêm...
Ta không hề muốn mất đi cảm giác ngửa mặt mình đón những giọt mưa đến hỏi thăm
mỗi sáng vùi mình trong chăn và thèm một tách choco nóng
những lần nhìn thấy những hạt mầm tách mình ra khó nhọc
nhớ những hoàng hôn ngoài kia
và ghét những ngày ẩm thấp
biết bao nhiêu...”
Bài viết: CSB - Sách và tôi - Đi qua thương nhớ
Nguồn Zing Blog