Ngày xửa ngày xưa, cô một cô gái có tên nhữ danh là Sắn. Cô làm việc cho một nhà địa chủ, chồng tên Bách còn vợ tên Khoa
Cô làm lụng ko quản ngày đêm, ko tiếc năm tháng. Cho đến một ngày cô nhận ra mình thấy cô đơn quá. Cô xin phép chủ nhà, cho nghỉ việc để đi tìm một con Gấu
Chủ nhà thương cô vất vả 5 năm nay, nên khi cô đi . Ông chủ cho cô 3 củ khoai, để ăn chống đói dọc đường. Cô đi qua hết rừng thiêng nước độc, vượt rừng băng suối. Cho đến một ngày, cô chỉ còn 1 củ khoai trên tay. Đang định bóc vỏ ăn thì tõm. quả chuối rơi xuống sông. Cô ngồi khóc lóc
Bỗng từ đâu có một ông già, tóc tai trắng xóa. Ông ta mặc bộ đồ đỏ, trên vai vác một cái bao. Ông nhẹ nhàng hỏi
- Làm sao con khóc
- Hức hức, con chỉ có một củ khoai để ăn dọc đường. Mà lỡ rơi xuống nước mất rồi
Ông già thương hại, nên móc trong túi ra một củ khoai bằng vàng
- Củ khoai này có giống củ khoai của cháu ko
- Dạ ko, củ khoai của cháu nó to hơn cơ
Lắc đầu, ông lại mò túi lần nữa. Lần này ông móc ra một củ khoai bằng bạc, lấp lánh
- Củ khoai này có phải củ khoai của cháu ko ??
- Dạ cũng ko ạ, nó dài hơn cơ mà hu hu
Bất đắc dĩ, lần này ông đành cởi quần áo . Nhảy tùm xuống sông mò. lần này khi ngoi lên ông chẳng cầm gì trên tay cả, ông chỉ hỏi
- Cái củ này có phải khoai của cháu ko ?
Từ đó, hai người sống hp đến suốt đờ
[confession] Ngày xửa ngày xưa, cô một cô gái có tên nhữ danh là Sắn...
Posted on at