Một nốt ghita buông chùng xuống thành dấu nặng, rồi bất ngờ thánh thót vút cao thành thanh sắc. Tôi nghiêng mình, nheo mắt. Đôi tay chưa từng chuốt vào sợi dây đàn nào, nay bỗng dưng khát thèm được lùa ngón theo từng phím, giết chết hay thả lỏng những cảm xúc đã từng ham rong chơi quên cả đường về, theo sông bỏ núi, rời xa yêu thương, chỉ để đuổi bắt những đam mê còn dang dở.
Thêm một nốt nữa, dẫu chưa kịp thả xuống cung bậc của giai điệu kia vẫn còn đang chờ đợi, bỏ ngỏ, tôi lại ngồi đây và mơ đi cho hết đến đường chân trời, tít tắp đang vẫy gọi, mà chẳng thèm màng đến cả một mùa thu đã rơi rớt hết tự bao giờ, cùng với bao nhiêu là lá khô đang chết rục hòa tan thành mùn vào trong tận miền đất thẳm sâu.
Tôi sẽ gắng kéo rê về đồ cho nỗi buồn xuống thấp hơn. Tôi sẽ gắng lướt qua mi để lên pha, cho cung kia cao lên thành cái nheo mắt tinh nghịch tràn đầy niềm vui dù chỉ trong chốc lát thôi. Một chiều tan mây, chưa kịp vợi đi những u ám của ngày, tôi mong đêm đến, mong mưa về ngân lên khúc ru quen thuộc mà tôi còn nhớ nơi núi rừng xưa mỗi lần mái tôn ì ào gõ tiếng mưa rơi thành bản nhạc kí ức không thể nào bỏ sót và lãng quên trong lồng ngực đang đập từng nhịp vơi – đầy.