1. Mở mắt ra, thấy bầu trời vẫn âm u như mọi khi.
2. Trườn dài thân xác trên chăn chiếu mãi, cũng chán.
3. Lấc cấc liếc quanh, nhìn thấy một đống bùng nhùng phía trước.
4. Ta bật dậy, thò tay nhấc từng thứ trong hốc, trong góc tủ, trên kệ sách cũ kĩ, đã hoen màu, mờ bụi cả năm trời, lười nhác không lau chùi ra ngắm nghía. (Ờ thì, cứ phủ lên hết đi, che hết đi, tất thảy những gì còn có gía trị tự khắc nó sẽ tồn tại một cách vĩnh cửu).
5. Vài tờ giấy, vài câu chữ nghiêng ngả, ta gom lại, chất thành từng ôm, từng bó giấy. Sờ sờ mấy em “thông báo khoa học”, tiện tay ta ném luôn vào sọt rác. (không nâng niu nữa đâu, biếu các bà đồng nát thôi). Có ai nghĩ được rằng: chữ nghĩa bây giờ rẻ không thể tả? Tiền định lượng tất cả mọi giá trị. Đam mê chỉ là thứ ảo tưởng, phù du.
6. Xếp đặt lại căn phòng, bất giác thấy chiếc ba lô đã quần áo sẵn sàng nằm gọn dưới gầm bàn. Chợt nghĩ ta như một con ngựa hoang, quen chân, quen cả cái thói ngang tàng giữa trời cao đất rộng. Nơi nào chẳng có dấu chân ta?
7. Năm cũ đem cất vào kho thôi. (có ai đó bảo thế). Ta mừng thêm một cái tuổi, để nó đuổi xuân đi, mà mếu máo ngó quanh quất, ngó luôn xuống hai bàn tay xương gầy mỏng manh của mình, thương thân.
8. Kệ. Ta chẳng tha thiết gì với con số 2013 đầy biến động, đầy chán ngắt, đầy đau thương.
9. Tóm lại, thì xuân về. Tóm lại, thì xuân này có khác gì với mấy xuân trước. Tóm lại thì là như thế. Đời người chẳng mấy chốc.
10. Và, ta nghe gió chướng đâu đó ngược đường đang lùa vào tận tim óc mình lạnh buốt. Bao giờ ánh nắng ấm áp mới thật sự soi chiếu vào tận thẳm sâu những khổ đau, trầm luân của loài người?