Chạm nhẹ nỗi nhớ bâng khuâng trong sâu thẳm trái tim, vài giọt buồn cứ rỉ máu nhỏ giọt đều đều làm lòng em tê tái. Từng làm sương đêm đông lạnh quyện đau xót làm mắt em ướt nhòe một chút, một chút thôi! Tại sao em chẳng thể bật khóc vỡ òa cho vơi bớt niềm đau?
Có chăng là vì em đã quá đau, quá sầu, nên giờ đây yêu thương dù có vụt mất em vẫn nín thinh ôm nỗi đau một mình? Những yêu thương đớn đau từng trải qua với em đều đã đủ lớn, đủ làm em bất khóc bất kì lúc nào. Nhưng vì đã có quá nhiều tới nỗi em không còn có thể khóc. Em phải mạnh mẽ lên để bước đi qua những niềm đau ấy. Có lẽ vì thế mà em quên mất rằng mình có cái quyền yếu mềm, quên mất đi những giọt mặn chát lăn dài trên gò má bao lâu này đã khô cả rồi.
Những yêu thương không trọn vẹn đã gửi em tới một miền cảm xúc thật kiên cường, dù có đau khổ mấy em cũng chẳng bật khóc. Bởi em níu giữu cho mình một nơi để bấu víu khi mọi thứ sụp đổ - đó là những cảm xúc nhạt nhòa, chẳng còn đủ để làm em bật khóc! Vì em đã quen đớn đau, nên bây giờ em không còn sợ điều đó nữa. Dẫm đạp lên cả thân xác yếu đuối, em can đảm bước qua bao khổ đau - đơn giản vì trái tim em đã lạnh hơn nhiều lắm. Sức chịu đựng của chính em được nâng lên rất nhiều - từ một người chỉ biết ôm mặt khóc nức nở mỗi khi thấy trống trải, thấy cô đơn, em dần biết tự bảo vệ, chở che cho mình. Một vài niềm đau như thế có đáng là bao. Phải không nào cô gái?
Thế nhưng đôi lúc sự can đảm lại khiến em thấy hoang mang vô cùng. Em giữ trong mình muôn vàn thứ tạp nham không rõ, không muốn tách bỏ chỉ vì muốn cho bản thân mình thật vững chắc, không một thứ gì có thể xô ngã chính em. Tốt đẹp trong mạnh mẽ là thế đấy - nhưng rồi đến lúc đã quá mệt mỏi em lại không thể buông tha cái kiên cường trong chính trái tim mình. Em không thể tự tách mình ra khỏi những thứ hỗn độn và em chẳng còn có thể bật khóc dù đớn đau cứa vào tim trăm ngàn vết thương chảy ra một thứ chất lỏng màu xám xịt.
Em muốn gọi mình về lại miền mong manh, yếu mềm để rồi òa khóc cho vơi hết mọi đau khổ. Sau đó, lại ngược thời gian về lại với nơi em đang cẩn thận bước đi từng bước. Bước ngắn hay dài không quan trọng, quan trọng là em muốn bản thân sẽ không bị những khổ đau dày vò thêm nữa!
Nhưng như thế là quá tham lam đúng không? Ta chỉ có thể lựa chọn một trong hai mà thôi và có lẽ em sẽ cố gắng tìm một nơi cất giấu những buồn tủi, mất mát, khổ đau cho riêng mình. Từ đó em lại vẫn có thể sống tốt, thật kiên cường và mạnh mẽ. Em vẫn không thể khóc, không thể gục ngã dù có bao nhiêu xô đẩy, đón đưa trong cuộc đời.
Em không khóc, bởi em đã quá đau! Giọt nước mắt ấy em chẳng cho phép được trực trào ra một cách dễ dàng. Đừng hỏi vì sao đứng trước từng ấy đớn đau em lại lạnh lùng tới thế!