Cuộc đời còn dài, những va vấp sẽ còn rất nhiều, nhưng đừng vì thế mà che dấu cảm xúc hay cố tỏ ra mình mạnh mẽ. Hãy sống thật với con người của mình, cô gái nhé!
Này cô gái ngốc nghếch…
Tôi còn nhớ cô có nụ cười trong veo, lấp lánh, lúc nào cũng ríu rít râm ran như con chích chòe, nỗi buồn lớn nhất của cô chỉ là bởi chẳng được đi chơi, và nước mắt rơi chỉ vì hậu đậu tự cắt vào tay mình mà thôi.
Cô gái ngốc của tôi ơi,
Tôi còn nhớ cô có nụ cười trong veo, lấp lánh, lúc nào cũng ríu rít râm ran như con chích chòe, nỗi buồn lớn nhất của cô chỉ là bởi chẳng được đi chơi, và nước mắt rơi chỉ vì hậu đậu tự cắt vào tay mình mà thôi.
Cô gái ngốc của tôi ơi,
Tôi nhớ lắm cô gái có nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tinh nghịch, lúc nào cũng là tâm điểm của mọi cuộc vui, cô mang lại tiếng cười, mang niềm vui đến cho bạn bè, cho người thân, cô chẳng biết dấu diếm cảm xúc, khóc khi buồn và tươi tắn khi vui, cô trẻ con, cô hạnh phúc.
Vậy mà sao giờ đây…
Đứng trước tôi là một cô gái mệt mỏi với nụ cười gượng gạo. Cô vẫn cười vẫn nói, vẫn suốt ngày triền miên trong những cuộc vui bạn bè nhưng sao đôi mắt cô lại mênh mông thế kia.
Cô gái ngốc nghếch của tôi…
Cô học ở đâu cái cách che dấu cảm xúc, tự khoác lên mình chiếc mặt nạ vô hồn rồi lạc long giữa những huyên náo, ồn ào? Cô có thể tự đeo cho mình cái mặt nạ vui tươi nhưng làm sao cô có thể dấu đi đôi mắt buồn, trống rỗng kia được.
Ngốc… cô đang tự đánh mất chính mình đấy, biết không?
Cô đừng ngụy biện. Tôi biết, tôi biết hết chứ, cuộc sống màu hồng của cô đã vỡ vụn, những va vấp, tổn thương, trái tim chẳng còn vẹn nguyên nhưng cô không thể vịn vào đấy để trốn chạy con người của mình được, cô có biết điều bất hạnh nhất là việc không còn là chính mình nữa không?