Em muốn tìm một anh học Bách Khoa nhưng ngoài thông tin anh học Bách Khoa thì em chẳng biết gì về anh cả. Chỉ mong anh đọc được confession này và nhận ra đó là mình.
Chuyện của em nó là thế này các bác ạ, hồi em học lớp 11 do có quá nhiều vấn đề về việc học hành, bố mẹ thì lúc nào cũng gây áp lực làm em cảm thấy rất mệt mỏi, em cảm thấy bản thân mình như là một người thừa trong nhà. Đỉnh điểm của việc này là lần thầy chủ nhiệm gọi điện mời phụ huynh lên gặp mặt vì kết quả học tập của em quá yếu kém, sau khi gặp thầy về bố em không thèm nhìn mặt em nữa coi em là không khí luôn ấy. Em cảm thấy chán tột độ, nhiều khi em đã nghĩ đến cái chết nhưng không dám. Trong một phút nông nổi bồng bột em đã bỏ nhà ra đi các bác ạ! Hôm đó đúng vào hôm mẹ em ốm, em lai mẹ em đi truyền nước, sau đó về viết 1 bức thư để lại, rồi bắt xe ra Hà Nội.
Ra đến nơi em mới thấy em ngu dại quá các bác ạ, nhìn dòng người đi lại tấp nập mà em thấy sợ, em thấy mình rất cô độc. Em cứ đứng đấy mà khóc như một đứa con nít. Ngay lúc đó thì anh xuất hiện, thấy em khóc nên anh hỏi thăm em, cơ mà lúc đấy em chả còn tâm trạng để ý anh nữa, em cứ đứng khóc. Anh cứ tưởng em là cô bé lớp 7 lớp 8 bị lạc đường nên đứng đấy khóc. anh còn đưa điện thoại cho em để em gọi điện về nhà. Đứng đó cùng em chờ dì em ra đón, anh còn lau nước mắt cho em nữa. Vì quá sợ hãi và hoảng loạn, nên khi dì em tới bến xe, em cứ thế theo dì về luôn, mà không hỏi thông tin gì về anh cả, ngay cả lời cảm ơn em cũng không nói. Em tệ quá phải không anh. Điều duy nhất về anh mà em biết được đó là anh học Bách Khoa, anh mặc cái áo khoác màu đỏ, cái màu mà em ghét nhất nên em đã để ý và thấy tên trường anh trên đó. Hôm sau bố em cũng ra Hà Nội đưa em về. Bố em đã khóc các bác ạ. lần đầu tiên trong đời em thấy bố em khóc. Và đây cũng là lần đầu tiên từ khi em lớn, em ôm lấy bố em mà khóc. Em cảm thấy mình như một kẻ tội đồ vậy. Em đã làm gì thế này.
Sau thời gian đó về nhà, em đã thay đổi, vì bố mẹ em, vì em, và cũng vì anh nữa chàng trai tốt bụng ạ. Em đã là cô sinh viên năm nhất Bách Khoa rồi đấy anh ạ, em học KT2 đấy anh thấy em giỏi không. Cơ mà chẳng biết anh đang còn học hay ra trường rồi. Anh mà đọc được thì để lại thông tin nhé, em nợ anh một lời cảm ơn! Nếu không gặp được người tốt như anh có lẽ không có em của bây giờ rồi!