Em là co gái mang hài đỏ
Bỏ thế giới nhỏ để yêu anh
Bỏ hết tuổi xuân người con gái
Vượt ngàn tự trọng để yêu anh
Anh là chàng trai mang giày đen
Gương mặt tím đen chẳng ân cần
Đôi lúc tưởng gần lại xa lắm
Thỉnh thoảng tay nắm rồi buông luôn
Chế chút cho vui, giữa một mớ hỗn độn