Có những ngày thật dài với bộn bề công việc, em quay về nhà, ngán ngẩm với mọi thứ, bỏ mặc tất cả em nằm vật ra dòm trần nhà, em nghĩ đến anh rồi thèm quá thời mới yêu...
Khi mà được trải dài qua quá nhiều thăng trầm, tình yêu mang màu bền vững khó lòng dời chuyển.
Khi mà thời gian bất lực đứng nhìn, chẳng còn ảnh hưởng đến tình yêu chúng ta.
Khi mà mình trải qua hết mãnh liệt thời tuổi trẻ, trao hết lãng mạn, viễn vông và mơ tưởng.
Khi mà giờ tình yêu thành nhịp sống như mỗi ngày em đến trường, em làm việc. Không hẳn là thói quen nhưng cũng chẳng còn lưu tâm lớn.
Anh biết không, khác thời trẻ dại, khi lớn lên ai rồi cũng có nhiều hơn chỉ một mối quan tâm là tình yêu. Và rồi chúng ta già đi trong tình yêu này nhanh quá!
Không còn là món quà độc anh cố tình tìm được để khắc dấu kỷ niệm chúng ta.
Không còn những lần nổi hứng bất chợt em bắt anh cùng e làm trò điên gì đấy.
Không còn là những sóng gió phải cần thật nhiều sự cố gắng.
Khi ta nhỏ, thế giới của ta nhỏ, ta chỉ có tình yêu.
Khi ta lớn lên, thế giới cũng rộng ra, nhiều màu sắc, tình yêu chỉ là một trong số chúng. Ta giúp nhau khi cần thiết, mua cho nhau những thứ cần thiết, bên nhau những lúc cần nhau. Giống cộng sự hơn người yêu!
Em đôi khi muốn yêu một tình yêu không có quá nhiều đong đếm hay lo toan.
Em muốn cắt bớt xiềng xích - ơn nghĩa, trách nhiệm - để tình yêu được đơn thuần một chút.
Em muốn hạnh phúc được đo bằng tiếng cười chứ không phải định nghĩa khô khan trong từ điển.
Em muốn pha một chút màu điên rồ cho đời sống tình cảm mình, thứ mà từ bao giờ đã trở nên cằn cỗi và cứng nhắc.
Em bất cần bỏ hết việc dang dở chạy đến chỗ anh thì anh có chịu lật tung kế hoạch xong bỏ trốn với e không?
Nói thật, em thèm quay lại thời mới yêu quá anh à!