Có người đã nói với tôi, nước mắt giống như là chiếc tẩy, càng khóc được, em sẽ càng xóa sạch những vết thương chằng chịt trong lòng. Em hãy tin là thế đi, còn hơn là cứ đắm chìm trong đau khổ không thể thoát.
Có ai là không muốn khi mình đau, có người suýt xoa, an ủi?
Có ai là không muốn khi mình khóc, có người ngồi cạnh lau nước mắt?
Có ai là không muốn khi mình hoang mang đến cực độ, có người lặng lẽ nắm lấy tay?
Này cái gọi là tâm trạng, tại sao những lúc cảm thấy quá tuyệt vọng, quá mệt mỏi, lại không thể quăng đi, vứt ra xa khỏi trí não? Cũng như là nỗi nhớ, càng không muốn nhớ, càng muốn vứt bỏ, lại càng đeo bám dai dẳng, không thể trách bản thân nhu nhược, chỉ là đau thương, không biết khi nào mới chấm dứt?
Này cái gọi là tâm trạng, tại sao những lúc cảm thấy quá tuyệt vọng, quá mệt mỏi, lại không thể quăng đi, vứt ra xa khỏi trí não? Cũng như là nỗi nhớ, càng không muốn nhớ, càng muốn vứt bỏ, lại càng đeo bám dai dẳng, không thể trách bản thân nhu nhược, chỉ là đau thương, không biết khi nào mới chấm dứt?
Đừng cố chịu đựng, xin em, đừng bao giờ trốn trong một cái góc nhỏ mà rơi nước mắt một mình trong cô độc. Khi ở bên cạnh em cũng có rất nhiều người, khi mà em có thể chia sẻ nỗi cô đơn và bất lực với bất cứ người thân và bạn bè xung quanh. Cớ sao em lại luôn cố tỏ ra vui vẻ, để rồi quay lưng đi là lặng lẽ khóc một mình?