Hà Nội đột ngột chiều trở gió…. những phố dài xao xác hơi may… lòng em se thắt lại miên man nhớ về ngày tháng cũ… những tháng ngày tưởng như rất đỗi binh thường nhưng đã được hình bóng anh nhuộm hồng lên ấm áp…
Em đã chẳng giải thích nổi tại sao chúng ta gặp nhau và giờ cũng hoàn toàn bế tắc trước câu hỏi tại sao chỉ mình em đứng lại.
…Vì sao khi anh đi em đã không ôm lấy anh hỡi người
Vì sao đôi chân em cứ đứng nhìn anh xa mãi xa
Vì sao hôm nay em không thể cười như lúc anh nơi này…
Có chăng tại em yếu đuối?
Có chăng tại em nhút nhát nên chẳng một lần nói với anh em yêu anh biết nhường nào?
Em không muốn anh sẽ ra đi nhưng hoàn toàn không đủ can đảm để giữ anh đứng lại.
Giờ đây em lại một mình ôm ấp lấy từng kỉ niệm và lại khóc mỗi lúc nhớ anh.
Em lại một mình lang thang trên những con phố dài nơi hai ta đã cùng chung bước.
… em thèm khát những tiếng cười giòn của cô bé kia bên cậu bạn trai cũng bé nhỏ…
… em thèm một nhành bằng lăng tím thẫm trời chiều trên tay cô bé và bất giác em đứng lại nhìn bóng họ khuất dần nơi con hẻm nhỏ. Em như đang thấy lại chính mình…
Kỉ niệm cứ lần lượt ùa về, tự nhiên, rõ ràng không sao kìm lại được. Em lại khóc… Như không thể khác, bất cứ khi nào thấy nhớ anh em lại khóc, em không thể can đảm như lúc nhìn anh bước ra đi nữa rồi…
Mọi người trách anh sao vô tâm nhưng trong em chưa một lần tồn tại những suy nghĩ ấy.
Em biết rõ hơn ai hết tại sao anh ra đi.
Em biết lỗi không phải tại anh mà tại em tất cả, tại em chỉ biết yêu anh mà chẳng một lần nói được tiếng yêu…
Có lẽ em đang từng phút giây tồn tại để mà trả giá cho cuộc đời_ một cái giá quá đắt: EM KHÔNG THỂ QUÊN ANH…
Em đưa tay lau lấy những giọt nước mắt cho mình_những giọt nước mắt nóng hổi chất chứa những nỗi đau đã thành hình, thành khối.
Anh đã không còn bên em để lau khô đi chúng và em cũng chẳng thể đợi đến khi thời gian là cơn gió hong khô những giọt nước mắt cho mình.
Tại sao cuộc đời không cho em nhận ra anh quan trọng với em đến vậy sớm hơn?
Tại sao em không đủ tự tin để nói với anh những điều em suy nghĩ?
Tại sao những kỉ niệm về anh cứ đầy ắp tâm trí em khiến em không thôi dằn vặt, đau đớn?
Có lẽ, tất cả, tất cả là tại em.
Đã quá muộn rồi, phải không anh?
Có khi nào anh trở lại bên em như những tháng ngày xưa cũ?
Không! Chắc chẳng thể nào!
Dẫu biết vậy nhưng em vẫn muốn hét lên, muốn gào thét lên để ít nhất có một khi em được sống thật với lòng mình và… đâu đó, may sao, anh sẽ nghe được thấy…