Góc Tối

Posted on at


Khoảng không gian tối mịt. Nỗi sợ hãi bắt đầu cắn xé tâm can con người ta. Mồ hôi chảy thành vệt dài trên trán, nhỏ cả từng giọt xuống sàn. Mím chặt môi ngăn tiếng nấc thành tiếng. Zen nằm đó – dưới gầm tủ, co rúm và sợ hãi.
“Tách”. Một tiếng động vang lên. Mỏng và nhẹ. Dưới ánh nắng mặt trời, mặt dao loé sáng phản chiếu cả khuôn mặt độc ác trên đó.
- Zen! Zen! Ra đây nào con chuột nhắt...
“Cạch”.... “Rầm!”....
hhh
Ba năm trước.
- Bố! Đừng đánh mẹ nữa. Dừng tay lại đi bố! Con xin bố đấy!...
Zen ôm chặt tay bố. Miệng không ngớt van xin người cha say xỉn. Hất mãi mà vẫn không đẩy được Zen ra, ông buông vài tiếng chửi thề rồi hục hặc bỏ đi.
Ông chưa bao giờ đánh Zen.!
Mẹ Zen nằm đó, sức người đàn bà nào chịu được những cái bạt tai như trời giáng của ông chồng. Mặt mày bà sưng tím tái. Môi bà sức một đường dài. Máu chảy thấm ướt cả sàn nhà.
Bà năm đó. Đôi mắt nhắm nghiền. Lạ thay, ta không hề thấy một giọt nước mắt nào rơi ra từ khoé mi của bà.
Kể từ sau biến cố gia đình, người chồng cũng vì thế mà đổi tính đổi nết, bà không còn khóc nữa. Nói đúng hơn, bà Không Thể khóc. Bà không cho mình cái quyền yếu đuối khi mà người trụ cột duy nhất của gia đình đã trở nên bạt nhược. Bà không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt đứa con gái non nớt. Giờ bà là chỗ dựa duy nhất của nó.
Nghĩ vậy bà bỗng trở nên chai lỳ trước đòn roi người chồng; trước cảm xúc vốn có của một người phụ nữ.
Zen chạy đến ôm mẹ. Zen đỡ mẹ dậy. Đôi mắt Zen đỏ hoe. Zen ước mình có thể ở nhà cả ngày để bảo vệ mẹ. Nhưng Zen phải đi học. Bố không cho Zen nghỉ và mẹ cũng vậy. Lau vết máu, xoa thuốc lên vết thương trên mặt mẹ, lòng Zen xót lắm.
- Đừng khóc con gái! Mẹ không sao?
Nói rồi, mẹ ôm Zen vào lòng. Lần nào cũng vậy, Zen chưa khi nào thấy mẹ khóc. Mẹ không đau sao?!
“Giá mà thời gian có thể quay ngược trở lại!” Zen thầm nghĩ. Năm ấy, Zen vừa tròn 14...
hhh
Hai năm trước.
Thế là mẹ và bố Zen đã đưa nhau ra toà ly dị. Zen đã khóc, khóc rất nhiều. Nhưng Zen không biết phải làm gì cả. Đâu thể bắt mẹ tiếp tục sống với bố. Mà bố Zen thì càng ngày càng tệ. Mặc dù, ông chưa bao giờ đánh Zen. Bố muốn Zen theo bố nhưng Zen muốn ở bên Mẹ. Zen đã thấy mẹ khóc. Đó là vào đêm trước ngày ra toà. Zen không ngủ được. Zen mò sang phòng Mẹ. Bà đang ngồi đó – quỳ sụp xuống sàn. Trên tay là tấm ảnh gia đình chụp lúc Zen 5 tuổi. Bà úp mặt khóc nức nở. Zen đứng đó, im lặng và nhìn.
Sáng hôm sau, trước toà, Zen dõng dạc nói mình muốn sống cùng Mẹ...
.
.
.
Nửa năm sau khi ly dị, bố Zen đã thay đổi rất nhiều. Ông bắt đầu cai rượu. Ông xin vào làm việc ở một công ty nhỏ. Từng một thời là doanh nhân thành đạt, nhiều người biết ông tỏ vẻ ái ngại. Nhưng bằng kinh nghiệm và tài năng của mình, ông từng bước gây dựng lại mọi thứ. Ông trả nợ, gửi tiền cho đứa con gái nhỏ, còn bao nhiêu ông dành dụm tích góp.
Ông đã sai và ông muốn sửa sai.

Mẹ Zen sau khi ly dị chồng. Bà liền trở thành một con người khác. Mạnh mẽ, quyết đoán và chính điều đó đã tạo nên sự quyến rũ của một người phụ nữ trạc ngoài tứ tuần.
Bằng số vốn ít ỏi mà bà vay mượn được. Bà bắt đầu kinh doanh trà. Ba mẹ bà là người Hoa gốc Việt nên không khó để tìm được đầu mối. Bà đi nhiều nơi, tìm kiếm khách hàng, ký hợp đồng nhiều hơn. Bà làm tất cả để mong đứa con gái duy nhất có lại cuộc sống sung túc như trước đây.
Rồi... bà gặp người đàn ông đó. Trái tim của người đàn bà tưởng đã chai sạn sau đổ vỡ hôn nhân nay lại rực lửa nơi lồng ngực. Người đàn bà dù thông minh sáng suốt đến đâu, nhưng trong tình yêu luôn luôn là kẻ mù quáng. Đó là điều bà không thể nào ngờ được mãi cho đến tận sau này.
Từ ngày mẹ Zen bắt đầu kinh doanh trà. Bà đã thay đổi rất nhìêu. Không còn những bữa cơm bà nấu cho Zen ăn. Không còn những cuối tuần hai mẹ con dạo phố và ăn kem. Không còn những giây phút hai mẹ con tâm tình bên nhau. Thay vào đó, là những bữa ăn chỉ còn mình Zen và cô giúp việc. Cuối tuần, Zen có thể đi chơi cả ngày với đám bạn mà chẳng cần xin phép hay sợ mẹ la. Nhiều đêm, Zen thức chờ mẹ về nhưng chờ mãi, chờ mãi rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Những câu chuyện ở trường, về điểm 10 môn Toán hay dạo này Zen để ý anh chàng lớp trưởng lớp kế bên rốt cuộc lại chìm vào giấc mộng không lời kể.
Khi im lặng trở thành thói quen, con người ta bắt đầu học cách sống lầm lũi và thích nghi với nó. Lâu dần, cảm xúc bị tha hoá đi, ngôn từ trôi tuột vào trong và cảm xúc đóng băng theo từng nhịp thở.
“Giá mà thời gian có thể quay ngược trở lại!” Zen thầm nghĩ. Năm ấy, Zen vừa tròn 15...
hhh
Một năm trước.
Mẹ Zen bắt đầu có mặc ở nhà vào cuối tuần, nhưng không dành cho Zen mà dành riêng cho người đàn ông đó.
Người đàn ông đó luôn ăn bận lịch sự trong những bộ comple đắt tiền. Bố Zen cũng từng khoác trên người những bộ cánh sang trọng y thế, đẹp hơn thế.
Người đàn ông đó luôn âu yếm mẹ và nói những lời nói ngọt ngào bằng giọng nói êm ái đến lạ. Bố Zen cũng từng yêu thương mẹ dịu dàng, giọng bố dù không êm ái nhưng ấm và trầm.
Người đàn ông đó tỏ ra quan tâm Zen, hay vuốt tóc Zen, những điều mà trước đây bố cũng thường hay làm với con gái...
Nhưng, người đàn ông đó không phải là bố.
Người đàn ông đó Khác bố Zen.
Ánh mắt người đàn ông nhìn Zen thật thô bỉ - Zen cảm nhận thế. Một ánh mắt với tia nhìn đáng sợ. Mỗi lần buộc phải ngồi cùng bàn ăn, Zen thi thoảng lại bắt gặp tia nhìn đáng sợ ấy.
Đôi bàn tay người đàn ông đó lạnh ngắt. Đến nỗi mỗi lần người đàn ông đó chạm vào người Zen là như thể Zen co rút người lại. Thoảng hoặc một vài lần, không biết có phải là vô ý không, Zen cảm thấy đôi bàn tay chạm nhẹ vào những vùng nhạy cảm trên người Zen. Zen phát rùng mình.
Linh cảm mách bảo Zen rằng:
Người đàn ông đó thật đáng sợ
Zen đem chuyện đó kể cho bố nghe. Bố nghe xong, mỉm cười, xoa đầu và bảo:
“Con gái bố đa nghi quá rồi đó”
“Bố không tin con”
“Không phải, nhưng con gái à, mẹ con tin người đó, vậy thì con gái phải tin mẹ chứ ? Phải không nào?”
“...”
.
.
.
Đám cưới của mẹ Zen và người đàn ông đó diễn ra hoành tráng tại một trong những khách sạn sang trọng bật nhất tại thành phố.
Mọi thứ đều lộng lẫy.
Mọi thứ đều nhộn nhịp.
Mọi thứ đều tươi vui.
Mọi người cười nói huyên thuyên và đưa lời chúc tụng.
Zen tự hỏi, liệu trong đám cưới bố và mẹ khi xưa, mọi người có vui và hoan hỉ như bây giờ ???
Mẹ khoác tay người đàn ông cười đầy Hạnh Phúc. Zen ngồi cùng ông bà Ngoại. Dõi mắt nhìn Mẹ, trong phút giây, trong lòng Zen nổi lên sự giận dữ pha thêm chút căm ghét. Zen ngán ngẩm, mệt mỏi, đứng phắt dậy, quay bước. Bỗng, Zen bắt gặp bóng dáng bố đang đứng lặng lẽ ngay sau chậu kiểng phía cửa. Bố đứng đó chôn chân, lặng im, đôi mắt bố đỏ hoe và Zen thề rằng, trong phút chốc Zen thấy được giọt nước mắt đang chực rỉ ra.
Rồi bố âm thầm quay lưng ra về.
Zen hốt hoảng chạy theo cùng bố.
“Bố!”
“Zen!”
“Bố con mình đi ăn chút gì nha bố, con đói.”
Trong khoảnh khắc, bố nhìn Zen ngụ ý “điều đó là không thể, con phải tham dự đám cưới mẹ”. Nhưng ánh mắt đầy kiên định của Zen đã khíên bố thở dài, mỉm cười bố nói:
“Ừ”
Thế rồi hai bố con Zen đi ăn lẩu. Giờ đang là đầu đông, giữa cái thời tiết se se lạnh, ăn lẩu vẫn là nhất!
Zen hì hụi ăn. Bố lặng lẽ uống. Cứ như thể hai bố con chẳng có chuyện gì để nói với nhau ngoài việc ăn và uống. Đột nhiên, Zen buông đũa, nhìn bố:
“Bố còn yêu mẹ phải không? Bố đừng chối, lúc nãy con thấy bố...à...ừ...bố khóc...”
Bố Zen im lặng, bố lại tiếp tục uống.
“Bố! Đừng uống nữa...Nói với con đi”
Bố Zen đặt cốc bia xuống. Bố nhìn Zen bằng đôi mắt đỏ hoe, rồi rất lâu sau đó – như thể bố đang lựa chọn điều cần diễn đạt cho Zen hiểu. Bố nói:
“Zen này! Có những sai lầm mà hậu quả của nó đeo đuổi ta đến suốt cuộc đời. Ta không thể thay đổi...”
Bố Zen bỏ lửng câu nói. Bố lại tíêp tục uống. Còn Zen ngồi lặng người đi. Nước mắt bắt đầu chảy thành vệt dài. Zen nức nở, Zen lại thầm ước:
“Giá mà thời gian có thể quay ngược trở lại!” Năm đó, Zen vừa tròn 16...
hhh
Một tháng trước.
Cảm giác sợ hãi cộng ghê tởm người đàn ông mà bây giờ Zen bắt buộc phải kêu bằng “Dượng” đang tăng theo cấp số nhân. Zen không tin mẹ nữa. Mẹ đã lầm. Người đàn ông đó là kẻ biến thái, biến chất...Nói chung là tha hoá về tính cách. Zen chắc mẩm thế.
Từ ngày “Dượng” chuyển về nhà sống cùng mẹ con Zen. Zen cảm thấy khó chịu vô cùng. Thử nghĩ mà xem, một cô bé đang độ tuổi dậy thì, suốt bao năm trong nhà toàn bóng dáng người phụ nữ. Nay lại có thêm một đàn ông “lạ huơ lạ hoắc” (với Zen mà nói “Dượng” là người dưng) “định cư”.... Mọi thứ gần như đảo lộn.
Zen đã lịch sự lắm mới gọi người đàn ông đó là “Dượng” Vậy mà, đôi lần người đàn ông đó trơ trẽn đề nghị “Sao con không thử gọi “Dượng” bằng “Bố” xem sao?” Những lúc đó, Zen nhìn ông ta với đôi mắt đầy ngụ ý “Ông điên à?” rồi lẳng lặng bỏ đi. Mẹ Zen chẳng những không bênh vực Zen mà còn trách sao Zen lại có thái độ “hỗn xược” như thế.
Ôi! Mẹ đã bị ông ta làm mờ mắt rồi.
Sống cùng người đàn ông biến thái đó quả thật đúng là một cực hình. Đã nhiều lần, trong lúc Zen tắm, Zen cảm thấy có bóng hình ai đó đang đứng ngoài cửa. Trong một lần, Zen giả bộ xả nước thật to, rồi bò dần về phía cửa. Mở tung cửa và... đập mạnh vào khuôn mặt kẻ rình mò. Kẻ đó không ai khác ngoài “Dượng”
Zen đã bảo là ông ta biến thái mà.
Kể từ lúc đó, Zen chỉ tắm khi có mặt mẹ ở nhà. Hoặc nếu không, Zen sẽ chạy qua nhà bố.
Bố Zen từ sau đám cưới của mẹ. Bố chuyển công tác sang Mỹ . Nghe bố nói sẽ làm việc ở đó khoảng ba, bốn tháng. Cho đến khi nào chi nhánh mới đi vào quỹ đạo. Bố đưa chìa khoá nhà cho Zen giữ, nói rằng Zen có thể đến ở bất cứ khi nào Zen muốn. Vậy là mặc nhiên, Zen có chỗ cư trú đầy an toàn và hoàn toàn bí mật.
Dạo gần đây, mẹ Zen tất bật với công việc nhiều hơn. Mẹ thường vắng nhà vài ngày và đương nhiên Zen phải ở nhà với ông “Dượng” bíên thái. Zen không kể với mẹ chuyện ông ta dòm ngó Zen tắm. Tự bao giờ, Zen không còn thói quen tâm sự với mẹ. Và Zen bíêt mẹ cũng chẳng tin Zen.
Ông “Dượng” bắt đầu có những hành động biến thái cùng cực. Đôi ba lần khi Zen đang đứng nấu mì trong bếp hay đơn giản chỉ là đi ngang qua sofa nơi ông ta đọc báo. Zen nhận thấy bàn tay ông ta vuốt nhẹ qua mông mình. Zen quay lại nhìn ông ta thì ông ta cứ điềm nhiên giả lơ chẳng hề bíêt. Zen muốn tát vào mặt ông ta, muốn bóp cổ ông ta cho hả dạ nhưng...làm sao...làm thế nào...khi ông ta thản nhiên đến thế ?!
Dạo này, những đêm mẹ vắng nhà, Zen thường trốn qua nhà bố ngủ. Rồi tờ mờ sáng hôm sau lại mò mẫm về lại.
Zen bắt đầu sợ hãi cùng cực. Đã hai lần, vào nửa đêm, Zen giật mình tỉnh giấc khi thấy nắm của phòng ngủ lắc nhẹ. Lần thứ nhất, Zen cứ tưởng là... ma. Zen trùm chăn kín đầu, run bần bật sợ hãi. Một hồi sau, khi vặn mãi mà nắm cửa mà không được, bóng người đó bỏ đi, kèm theo hai tiếng: “khốn nạn”. Lúc đó, Zen biết rằng đó không phải là... ma.
Lần thứ hai, cũng vào nửa đêm, nắm khoá cửa phòng lại run lên bần bật. Lần này, Zen lấy hết can đảm, trườn nhẹ xuống mặt sàn. Bò êm ru như một con thằn lằn, nhích về phía cửa. Qua khe hở, Zen nhìn thấy đôi bàn chân to bè, nhích lên một chút nữa Zen thấy đôi chân đầy lông nham nhở. Nhích thêm chút nữa, Zen vội đưa tay bịt miệng để ngăn tiếng một tiếng hét kinh hãi từ chính mình. Người đàn ông đó – “Dượng” – trần truồng....
Ổ khoá cửa phòng Zen được thiết kế đặc biệt, sao cho chỉ có thể mở từ bên trong chứ không thể mở từ bên ngoài. Đó là ý tưởng đặc biệt mẹ dành riêng cho Zen. Mẹ muốn Zen được an toàn khi mẹ vắng nhà suốt ngày. Dường như lúc đặt làm ổ khóa đó, mẹ Zen không biết rằng đã cứu nguy con gái mình không chỉ hai mà tận...ba lần...
hhh
Một tuần trước.
Mẹ Zen sẽ đi vắng 1 tuần. Zen xin phép mẹ đi hội trại với lớp... cũng một tuần. Thực chất thì chẳng có hội trại nào cả. Cốt yếu là Zen sẽ chẳng phải ở nhà cùng một con quỷ đội lốt người. Zen sẽ ngủ ở nhà bố.
Zen trải qua gần một tuần ở nhà bố khá bình lặng và êm ả. Căn hộ mà bố thuê không rộng nhưng khá gọn gàng. Trên bàn làm việc của bố có khung hình lồng ảnh gia đình. Bức ảnh lúc Zen năm tuổi, được bố vác lên vai tay cầm bong bóng nhoẻn cười. Mẹ ôm bố và cười hạnh phúc. Mỗi lần ngủ Zen thường ôm khung hình và ngủ. Zen ước mọi chuyện của hiện tại chỉ là ác mộng và khi tỉnh giấc vào sớm mai. Zen sẽ thấy gia đình mình sẽ lại bên nhau như ngày nào...
Hiện thực thì luôn tàn nhẫn. Nó dạy ta phải sống bất cần với điều đó.
Hai ngày cuối tuần, Zen cùng đám bạn đến thăm trại cô nhi viện ở ngoại thành. Zen mua rất nhiều thứ. Chủ yếu là sách vở, bánh kẹo và những đồ chơi vụn vặt. Zen không mồ côi nhưng Zen hiểu cảm giác mất mát là như thế nào. Một gia đình không trọn vẹn là ra sao...
Những cô bé, cậu bé ở cô nhi viện mặt mũi khá kháu khỉnh. Một vài em thì cởi mở nhưng đa số đều rụt rè, nhút nhát. Zen cố gắng bắt chuyện với một vài em. Các em có hoàn cảnh khác nhau, đột tuổi khác nhau, suy nghĩ khác nhau. Nhưng em nào, hầu hết đều ước có một mái ấm như nhau...
Thằng Phát đang cố gắng bắt chuyện với cô bé tuổi chạc 14, 15. Cũng không hơn bọn Zen là bao nhiêu. Cô bé chỉ cúi đầu, gật rồi lắc, im lặng cúi gằm mặt. Thằng Phát đưa tay vén mái tóc xõa bù của cô bé lên mang tai. Vừa chạm nhẹ vào vành tai thì bỗng cô bé hét toáng lên. Tay cào cấu vào mặt Phát hét:
“Cút đi! Cút đi! Đừng động vào tôi”
Các cô trong cô nhi viện nháo nhào chạy ra. Kéo cô bé ra xa khỏi Phát. Rồi bế cô vào bên trong, khuất xa các dãy phòng. Zen chạy đến bên thằng Phát, mặt nó tím tái lại, vài vết cào rươm rướm máu. Mọi người đỡ Phát dạy, anh chàng trong vẫn còn hoảng lắm. Rối mấy cô đưa Phát đến phòng y tế để rửa và sức thuốc mấy vết cào.
Một cô trong trại ngồi lại kể với bọn Zen về Linh – cô bé tâm thần lúc nãy. Cô giáo ấy kể, Linh quê ở Vĩnh Long, sống trong gia đình nghèo khó. Mẹ phải bươn chải nhặt ve chai kiếm sống. Còn người bố thì cờ bạc, đề đóm suốt ngày. Khốn thay, người bố đó là kẻ dâm đãng, mỗi lần say xỉn về ông cưỡng bức ngay chính đứa con gái ruột của mình. Linh lúc ấy chỉ mới 12. Cô bé hiền lành chỉ im lặng, mặc cho ông bố thú tính đó hết năm lần bảy lượt hành hạ cô trên giường. Mọi chuyện chỉ được phác giác khi mẹ Linh trong một lần về nhà sớm, thấy đứa con gái nằm rên khóc trên sàn nhà, cùng người chồng, trần chuồng hả hê. Người đàn bà đó đã la hét, đau đớn, rồi cùng quẫn tìm đến cái chết. Đứa con gái hoá điên sau khi mất mẹ. Còn người đàn ông khốn nạn thì bị bắt nhưng nghe đâu sau đó đã được thả. Rồi từ đó bặt vô âm tín.
Câu chuyện của cô giáo khiến cả đám bọn Zen rùng mình, im lặng mà thấy chát chúa. Zen thầm nghĩ: “Thì ra có nhiều người có cuộc đời còn thê thảm hơn mình”
Cô giáo bảo bọn Zen ngồi chờ, lúc sau cô quay lại, trong tay là một tờ báo rách bươm. Cô bảo chuyện của Linh lúc đó chấn động lên cả mặt báo. Trong bài báo còn có hình ảnh của gã đàn ông thú tính nọ.
Trên tờ báo, bức ảnh chân dung trắng đen của một người đàn ông. Gương mặt hốc hác, đôi mắt sâu trũng cùng tia nhìn hiểm ác. Đôi môi mỏng cong lên thành điệu cười nham hiểm. Gã đàn ông đó – người đàn ông đó – “Dượng”. Tất cả là Một.
Trên chuyến xe trở về. Zen run rẩy. Đầu óc Zen bấn loạn lắm. Mẹ Zen cưới một gã biến thái – Zen biết rất rõ. Gã biến thái là kẻ dâm đãng thú tính có quá khứ Kinh – Khủng – Khiếp – Zen và mẹ rõ ràng là không hay biết điều đó.
Mặt nạ. Vở kịch. Tất cả cần chấm dứt.
Zen cầm chặt tờ báo trong tay. Tay run run. Tờ báo giờ là vật chứng, còn Zen sẽ là nhân chứng. Mọi thứ đã đầy đủ để kết án kẻ xấu xa bẩn thỉu đó. Gã sẽ phải biến ra khỏi nhà Zen. Rồi...bố và mẹ sẽ lại về bên nhau. Nghĩ đến đó lòng Zen háo hức.
Nhưng Zen không biết rằng dù cho có đầy đủ nhân chứng, vật chứng, thì Zen cũng chỉ là cô bé 16 tuổi. Mọi chuyện đang đi quá xa với một cô bé...
hhh
Hiện tại.
Zen nằm co rúm dưới gầm tủ. Tay bụm chặt miệng ngăn cho những tiếng nấc phát ra thành tiếng. Mồ hôi từ trên trán hoà với dòng nước mắt chảy thành vệt dài trên khuôn mặt sợ hãi. Nhễu từng giọt xuống sàn.
Zen áp tai mình xuống đất. Tiếng bước chân vang lên dồn dã. Zen nghe thấy tên mình vang lên. Lòng sợ hãi cùng cực. Zen thấy mình ngốc. Ngốc cùng cực!
...Từ trại mồ côi trở về. Zen bắt taxi chạy thẳng đến nhà. Gã ngồi đó. Mắt dán vào trận cầu trên màn hình. Zen tiến đến. Bàng hoàng, bên cạnh gã, một người đàn bà loã lồ nằm cạnh. Gã giật mình khi nhìn thấy Zen. Vội đánh thức ả bên cạnh. Ả đàn bà bật dậy, nhìn gã. Gã dúi tiền vào tay ả, rồi ra hiệu cho ả “chuồn” thật nhanh.
“Sao ông dám dắt thứ bẩn thỉu đó về nhà tôi?”
“Kìa Zen, con hiểu lầm rồi, chỉ là một người bạn của Dượng. Mà con đi đâu suốt tuần nay? Dượng tìm con suốt.”
“Tìm tôi? Để giở trò đồi bại như ông đã từng làm với chính con ruột của mình?”
“Zen! Con nói gì vậy? Dượng không hiểu gì hết.”
Zen quăng quyển bào xuống mặt bàn. Gã nhìn Zen. Zen nhìn gã – đầy thách thức. Gã cầm quyển báo lên đọc.
1 phút. 2 phút. Rồi 3 phút. Gã nhếch mép cười mỉm. Gã nhẹ nhàng đặt cuốn báo xuống sàn. Nói:
“Mày biết hết rồi à ?”
“Phải! Và giờ ông biến đi trước khi mẹ tôi biết. Biến ngay ra khỏi nhà tôi”
Gã giơ tay tát hẳn vào mặt Zen. Zen lảo đảo, ngã quỵ xuống sàn.
“Ha Ha Ha! Con chuột nhắt. Mày tưởng mày là ai? Tao đã cưới mẹ mày và hiển nhiên, tao là chủ của căn nhà này. Mày nghĩ chỉ dựa vào bài viết vớ vẩn này mà mẹ mày sẽ tin mày ư ?”
Gã lại cười lớn. Rồi đột nhiên, cả thân hình to đồ sộ đó đổ ập lên người Zen. Zen hiểu ngay tình thế của mình.
Zen đá một phát thật mạnh, và thật đau vào háng gã. Gã tru lên đau đớn. Zen – nhanh như tia chớp, bật hẳn người bỏ chạy. Gã đưa tay kéo chân Zen. Khíên Zen ngã dập mặt xuống sàn. Máu mũi bật ra. Zen choáng váng.
Zen dùng hết sức đạp vào mặt gã. Rồi nhanh chóng chạy đi. Quá hoảng, chẳng hiểu sao Zen chạy ngay vào phòng mẹ. Rồi thoắt cái, Zen chuồn ngay xuống gầm tủ. Một sai lầm. Sai lầm ngu ngốc. Và giờ Zen cần nghĩ ra cách thoát ra khỏi đây. Càng nhanh càng tốt.
“Zen! Zen ra đây nào con chuột nhắt!”
Zen nghe thấy tiếng gã. Mỗi lúc một gần.
Zen phải thoát khỏi đây. Bằng cách nào ? Đúng rồi, Zen phải chạy ngay lên phòng mình, khoá cửa lại. Lúc đó, gã không thể làm gì Zen.
Nhưng vấn đề là: Làm sao thoát khỏi đây ? Ngay lúc này...
Zen mò tay vào túi quần. Chiếc điện thoại cộm lên.
“1202 ơi! Có việc cho mày làm rồi”.
Zen dùng hết sức phăng chíêc điện thoại ra ngoài ban công. Chiếc điện thoại va vào lan can. “Định vị” theo tiếng va chạm vừa rồi, Zen đoán chiếc điện thoại giờ đang “yên nghĩ” trên mặt đất, vỡ đôi.
Nghe tiếng động từ ban công, gã chạy xầm xập vào. Thừa lúc, gã dòm ngó ban công. Zen lách mình khỏi gầm tủ. Chạy xồng xộc lên lầu trên.
Zen khóa chặt cửa. Kéo thêm chiếc ghế chặn ngay lối vào. Zen kéo tấm ga giường. Cột chặt một đầu vào lan can. Nắm chắc rồi tuột xuống. Zen không để ý rằng: chẳng còn tiếng bước chân đuổi dồn phía sau. Chẳng còn tiếng lách cách cạy cửa....Hiển nhiên, có người đang đợi Zen...dưới hiên nhà.
Zen vừa tụt xuống. Thì cũng vừa lúc, Zen cảm nhận được sức nặng – một thứ gì đó giống như khúc gỗ bổ vào gáy Zen...Đau...Zen ngã vật ra sau...Bất tỉnh!
hhh
Zen đang ngồi cùng mẹ trong ôtô. Zen ngắm mẹ, không ngờ bề ngoài mẹ mỏng manh là thế mà uy lực vô cùng. Nhớ lại hôm đó, nếu mẹ không về kịp. Và đấm luôn hai đấm vào mặt gã khốn nạn thì ắt Zen toi đời rồi. Haizzz! Đúng là quý nhân có quý nhân phú trợ mà. Zen cười tủm tỉm.
Lâu lắm rồi hai mẹ con mới cùng nhau dạo phố, shopping và trò chuyện.
“Mẹ này! Cuối tuần mình rủ bố về nhà ăn cơm nhé!”



About the author

thaokoi

thay đổi tên

Subscribe 0
160