Hôm nay, tôi chợt nói với cô gái nhỏ "Lâu lắm mới thấy em"."Hả? Anh thấy em ở đâu à?"."Trên mạng". "Hư cấu."
Đã có những thời điểm, chúng ta liên lạc với nhau một cách trực tiếp. Gọi điện thoại đến nhà. Gửi thư. Hẹn gặp mặt. Thậm chí, chỉ có gặp mặt mới tính là gặp nhau, còn thì vẫn như không. Cùng với thời gian, ta xa dần nhau. Từ điện thoại bàn, ta quên cả số nhà cô gái ấy. Từ thư tay, ta email, rồi sms, giờ là "pi em em nhé","tối về zalo","ơ không bật imess à". Ta xa dần, xa dần, nhưng lại vẫn nghe về nhau. Thôi thì, coi như vẫn là biết nhau trong đời.
Đến một ngày, ta hoảng hốt. Ta chưa quên mặt cô, nhưng giá như ta quên. Ta unfriend nhau, xóa số rồi quên tiệt mất, bởi lẽ có mấy số điện thoại tồn tại được trong đầu? Ta muốn biết cô hôm nay ra sao, nghe đồn bạn ốm phải không, này em đã có kết quả thi chưa? Ta ngỡ ngàng khi thấy mất liên lạc với ai đó, dễ dàng mà lại hụt hẫng ra sao. Có những người ta cứ để trôi tuột đi. Nhưng có những người cứ đọng mãi. Như vệt đau màu buồn.
Ta khát khao lắm một tin nhắn, không. Send lại friends request nhé? Không. Cái cao ngạo trong ta không cho ta như thế. Cái ích kỷ thẳm sâu níu tay ta. Ta nghe phong thanh qua bạn bè, những kẻ sẵn sàng tiếp tay cho ta hào hứng, không biết rằng thực ra đang đào sâu thêm vào một khoảng trống.
Đến một ngày, ta soạn một tin nhắn."Lâu lắm không nghe tin gì của em. Dạo này em thế nào?"
Rồi ta xóa.
Cái gã đàn ông trong ta quên số em rồi. Mà hình như, em cũng thế.
Thế rồi, ta bước qua đời, hoặc đời đá ta đi.
Ta lớn, dù hơi buồn.
Q., *lâu-lâu-lại-sến* *cũng-lâu-lâu-mới-xuất-hiện*
P/s: tôi không quên những gì mình đã hứa. Điểm dở dang 1 cuốn trinh thám, 1 cuốn lãng mạn. Soạn xong khung cho chuỗi bài về Tẩu thuốc. Chờ tôi nhé?