Anh bảo rằng em ngang bướng, khó chiều, cứng đầu cứng cổ chẳng chịu nghe lời anh nói. Ừ! Em biết mà, nhưng em sẽ ngoan ngoãn như một chú mèo con được vuốt ve bộ lông óng mượt khi anh siết chặt lấy em, đặt lên đôi môi ngơ ngác một nụ hôn thật sâu anh nhé!
Những tháng ngày của tuổi trẻ rong ruổi trên muôn vàn con đường xa xôi đi tìm hương vị riêng của tình yêu, khao khát được ngụp lặn và tận hưởng sự tươi mới, ngọt ngào quá đỗi… Ngày tháng ấy, gió rít lên từng hồi như nhịp đập của con tim cứ đứt quãng, chập chờn chờ một ngày nắng lên mây nhẹ nhàng ru tình vào giấc say.
Năm tháng vẫn trôi đi, tình vẫn lặng lẽ đếm thời gian còn mải miết chạy hay đã ngừng trôi. Những lúc như thế, bước đi bên nhau lặng thinh, tiếng lá sột soạt chờn vờn trên cỏ úa, chẳng ai nói với ai câu nào. Đường xưa vẫn vậy, nhịp chân vẫn bước đều đều nhưng có lẽ tình vơi cạn bao nhiêu.
Tự nhiên thấy sợ và hoảng hốt muốn tìm lại chút hương vị của ngày qua. Cả hai đều hiểu rằng như thế nỗi cô đơn cứ kéo dài ra mãi, rồi bỗng chốc dừng lại ở một nơi chông chênh đến lạ. Những lúc như vậy, anh có thể yên lặng, bước đi bên em, và hãy hôn em đi, có được không?