Hạnh phúc trong tôi… Nếu tôi nói tôi là người hạnh phúc nhất thế gian, bạn có tin điều đó không? Không? Tất nhiên là bạn đừng nên tin vào điều đó. Nhưng hãy tin tôi là người hạnh phúc …
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình không phải là khá giả gì. Tuổi thơ dữ dội không cho tôi những buổi trưa vàng trên cánh đồng đầy nắng, cỏ sẽ xanh tít tắp trên con đường chạy thẳng đến miền cổ tích và cánh diều không êm trôi khi cơn mưa chiều vô tình ập xuống. Ba tôi bị u não… Trong suy nghĩ non nớt của cô bé 4 tuổi không hiểu được đó là căn bệnh gì và vì sao ba bị bệnh. Tôi chỉ nhớ hôm đó, 1 chiếc xe ô tô màu trắng to có chiếc đèn đỏ quay đều réo rắt đến đưa ba tôi đi. Họ đi đâu tôi không biết, tôi chỉ thấy nhớ khi ba đi mãi không về. Hôm sau mẹ bảo tôi mẹ lên Hà Nội chăm ba. Ba sẽ khỏi bệnh nhanh và lúc về sẽ mua cho tôi thật nhiều quà. Vậy là ba đi Hà Nội để chữa bệnh…
Những ngày tiếp sau đó tôi ở với ông bà ngoại. Đêm nào tôi cũng khóc vì nhớ ba mẹ. Và một tuần tôi sẽ được đưa đi thăm ba mẹ một lần. Vậy là tuổi thơ tôi gắn với những chuyến đi dài trong nỗi nhớ và niềm háo hức chờ đợi.
Hà Nội với tôi ngày đó thật đẹp. Hà Nội đông đúc, tấp nập. Đêm Hà Nội rực rỡ những ánh đèn đủ sắc màu.
Và những con gấu bông được đặt trong tủ kính các cửa hàng thường to và có váy hoa sặc sỡ…
Nhưng những thứ đó chỉ lướt nhanh trước mắt tôi như một thế giới cổ tích. Tâm trí tôi nhanh chóng bị choáng ngợp trong một nỗi sợ không tên ngay khi bước chân vào bệnh viện, nơi mà đi đến đâu cũng có một thứ mùi đằng đặc. Tiếng bánh xe giường bị đẩy đi ken két, tiếng dụng cụ va vào nhau lạch cạch. Và ba tôi nằm đó, trên một chiếc giường trải ga trắng xóa, khắp mình đầy dây dợ và các máy móc. Tôi đã khóc òa lên khi lần đầu nhìn thấy. Những lần sau đó lên thăm ba, dù nỗi sợ vẫn còn len lỏi trong tâm trí tôi chứ không nhiều như trước nữa nhưng tôi đã có thể mạnh dạn lại gần ba, bóp tay cho ba, rồi thơm lên má, lên trán ba. Ba lần nào cũng thế, chỉ mở mắt nhìn tôi và khóc…
Nhưng lâu sau, ba bước vào một cuộc phẫu thuật mà bác sĩ nói chín phần chết, chỉ còn một tia hi vọng sống sót. Trước khi ba được người ta đẩy vào phòng phẫu thuật, ba vời tôi lại, nắm tay tôi nhìn âu yến. “Cố lên ba!…”. Tôi chỉ kịp nói đến thế. Chiếc cửa phòng to đóng sập lại và tôi òa lên tức tưởi…
Tôi tỉnh lại thấy mình đang nằm gọn trong lòng mẹ. Tôi không biết mình đã khóc bao lâu và ngủ thiếp đi từ lúc nào. Nhưng điều kì diệu đã xảy ra. Tôi thấy ba…Ba vẫn còn sống! Và tôi lại òa lên khóc. Khi đó tôi bước sang tuổi thứ 5.
Sau ca phẫu thuật, ba vẫn phải nằm lại bệnh viện với những đợt hóa trị kéo dài. Nhưng tôi luôn tin rằng ba sẽ khỏi bệnh và sẽ về thật sớm với tôi.
Dẫu vậy, nắng có vàng tươi cũng không đủ hong khô nước mắt, gió tưởng chừng đã lặng yên nay bỗng nổi bão giông. Tôi nhớ như in đó là một buổi trưa mưa tầm tã. Dì tôi áo quần ướt nhèm, mắt đỏ hoa chạy đến trường xin phép đưa tôi về. Dì cứ ôm chặt tôi vào lòng, vừa đi vừa khóc. Mẹ tôi đã bị tai nạn khi mang cơm cho ba tôi lúc sáng…