Xuân du phương thảo địa
Hạ thưởng lục hà trì
Thu ẩm hoàng hoa tửu
Đông ngâm bạch tuyết thi
Nghĩa là:
Xuân đi chơi đất cỏ thơm
Hạ hưởng trà hoa sen
Thu uống rượu hoa cúc
Đông ngâm tuyết trắng rơi
Xuân du phương thảo địa
Hạ thưởng lục hà trì
Thu ẩm hoàng hoa tửu
Đông ngâm bạch tuyết thi
Nghĩa là:
Xuân đi chơi đất cỏ thơm
Hạ hưởng trà hoa sen
Thu uống rượu hoa cúc
Đông ngâm tuyết trắng rơi
Mùa nào cũng có cái hay, cái đẹp của nó. Mùa xuân thì đất trời rạng rỡ sắc màu và ánh nắng sau cơn ngủ dài. Mùa hạ thì xanh thắm, rực rỡ màu phượng đỏ, và ngân vang điệu ve sầu. Mùa thu thì thơ mộng gió lạnh và lá vàng rơi. Mùa đông thì phố phường đầy sắc màu của những chiếc áo ấm của các nàng và những nhóm lửa ấm tay trên hè phố.
Mùa nào cũng đẹp.
Và những mùa của đời ta cũng thế. Bé thơ, tuổi trẻ, tuổi lớn, tuổi già. Mùa cười, mùa khóc, mùa có bạn, mùa mất bạn, mùa có tiền, mùa mất tiền, mùa thành công, mùa thất bại, mùa mạnh khỏe, mùa bệnh hoạn, mùa bầy đàn, mùa đơn chiếc…
Tất cả mọi mùa của đời ta đều có cái đẹp của nó. Mỗi mùa đều góp phần vào việc nhào nắn ra ta, tạo thành ta là chính ta, mà không là một ai khác.
Mỗi người chúng ta đều có các mùa như nhau, nhưng các chi tiết khác nhau trong chuỗi mùa của mỗi người, tạo ra chúng ta thành những cá nhân đặc biệt, không ai giống ai.
Và đó là một ân sủng lớn. Bởi vì nếu chúng ta giống hệt nhau như những con rô bô thì thật là chán nhỉ.
Vậy thì, hãy thưởng thức mỗi mùa của đời ta một cách say mê, và cám ơn Trời Đất đã nuôi dưỡng ta bằng những mùa khác nhau như thế.
Chúc các bạn luôn yêu chính đời mình.