Đợi mưa

Posted on at


Hóa ra người ta có thể biết bản thân yêu một người như thế nào bằng một cách mà họ không bao giờ muốn… đó là khi họ đánh mất người đó. Đ

ể có yêu một ai đó không hẳn là khó, nhưng để yêu một ai đó mỗi ngày mới chính là việc khó nhất trong suốt cuộc đời này. 

Mưa đầu mùa, đến bất chợt và mù trời mù đất. Trời mới sáng đây đã tối bưng, mây đen kéo đến cuồn cuộn rồi rơi trắng xóa cả phố phường. Dẫu sao cũng đã ướt, tôi định cắm đầu chạy thẳng nhưng cơn mưa quá lớn dẫn bước tôi tấp vào quán cà phê nhỏ bên đường. Tôi bước vội vào bên trong. Bên ngoài tiếng mưa như trút nước ào ào đông đặc cả phố phường thế mà vừa bước qua cánh cửa, quán cà phê đã trả lại cho không gian một sự yên tĩnh và thanh bình đến lạ. 
Quán trang trí bằng giàn đèn lồng dịu nhẹ trên trần. Những tấm vách gỗ treo đầy các khung hình và ảnh. Đường phố chụp từ trên cao, những cánh hoa dại, những bóng người. Hình như chủ quán đã tự tay chụp ảnh vì tôi nhận thấy góc nhìn rất cá nhân trong từng khung hình. Lạ một điều là không gian trong các bức hình đó đều là về mưa. Thành phố ẩn hiện sau màn mưa, những cánh hoa đọng nước tươi mát, có người vội vàng tránh mưa lại có người thong thả để nước thấm ướt cả vai. Những bức ảnh về mưa đa dạng cả sắc thái và cảm xúc.

Bản nhạc không lời như một lựa chọn hoàn hảo riêng cho không gian này, từng nốt nhạc, từng giai điệu tràn vào cả mọi góc nhỏ trong quán. Bỗng tôi thấy lòng mình dịu lại. Tôi tìm một góc ngồi bên cửa kính. Lướt qua menu, tôi dừng lại tại cái tên quán: Đợi Mưa. Tôi bật cười vì nhận ra một điều thú vị.

Ngày xưa tôi rất hay ghé ngang con đường này. Sau này thỉnh thoảng tôi vẫn ghé, nhưng chưa bao giờ để ý có quán cà phê nhỏ bên đường. Chắc đây không phải là quán cà phê dành cho tôi vì tôi sẽ không đợi mưa… Tôi không mong chờ nó. Tôi chỉ là một vị khách vô tình ghé ngang chốn này để trú mưa thôi. Tôi không thích mưa cho lắm dẫu những kỷ niệm một thời đẹp nhất của tôi đều gắn liền với những ngày mưa…
Lớp buổi tối tan học khá muộn. Đã vậy trời lại còn mưa to. Những ngọn đén đường trên cao nhuộm vàng cả màn mưa tạo nên một sắc buồn ảm đạm. Tôi đứng chờ mãi chẳng thấy cơn mưa có dấu hiệu nhỏ lại đành uể oải khoác áo mưa rồi dắt xe đi về. Chạy được một lúc, tôi chợt để ý có bóng một cô gái đang khập khiễng dắt chiếc xe máy sát lề. Có vẻ như xe của em không nổ máy, chân em thì bị sao đó, và em thì không có áo mưa. Tôi chạy chậm lại sát bên em rồi gọi: “Em gì ơi!” Em quay lại nhìn tôi. Tôi nhận ra cô bé… Khuôn mặt em có vẻ sợ hãi, mắt em hoe đỏ, tôi đoán là em đang khóc. 
 
- Xe em bị sao vậy? 
  
- Em cũng không biết nữa … Xe không nổ máy. – Em lí nhí
 
- Vậy sao em không kiếm chỗ sửa?
 
- Em dắt xe đi nãy giờ mà không kiếm được chỗ sửa. Em cũng không rành đường Sài Gòn nữa...
 
- À, vậy em không phải người ở đây hả? Giờ này chắc mấy chỗ sửa xe họ dọn cả rồi, trời lại đang mưa thế này… Em ở trọ xa không?
 
- Nhà trọ chỗ em cách đây cũng còn xa lắm…
 
- Mà chân em bị sao thế?
 
- Lúc nãy em dắt xe trơn quá nên bị té… chắc là trật chân rồi anh.
 
Em ngây thơ quá. Giữa đêm tối đang mưa thế mà em lại chẳng cảnh giác với người lại, lại còn chia sẻ thật tình như thế nữa. May là tôi bắt chuyện với em trước những kẻ xấu. Hỏi thăm em vậy là đủ, tôi bước xuống xe rồi cởi áo mưa đưa cho em. “Này, em mặc đi.” Em tròn mắt nhìn tôi rồi xua xua tay: “Thôi anh, em mặc rồi lấy gì anh che, trời vẫn còn đang mưa.” Tôi lấy thế đứng rồi gồng lên nói: “Em nhìn anh như thế mà sợ mưa sao?” 


About the author

viet-on

make money with

Subscribe 0
160