Qua mùa yêu, là những nuối tiếc và khắc khoải, là những xót xa và buồn tủi triền miên. Là những lần day dứt vì bất chợt nhận ra những sai lầm cỏn con, nhưng tích tụ lại bỗng nhiên thành những hiểu lầm khó gỡ.
Đi qua mùa yêu là sẽ đến mùa gì? Mùa của kỷ niệm cứ thi thoảng lại dâng đầy lên trong lòng như một khoảng ký ức chật chội không thể tìm nơi để giải thoát, như một khối u lành tính không biết bao giờ mới có thể tự tiêu đi.
Qua mùa yêu, có phải là mùa nhớ? Nhắm mắt lại hay mở mắt ra cũng chỉ tràn ngập hình bóng của một người. Mỉm cười hay rơi lệ cũng chỉ có thể tìm kiếm dáng hình trong tưởng tượng. Lúc ấy mới nhận ra tại sao nỗi nhớ lại quá cô đơn.
Những vấn vương hoài niệm biến thành những vết thương, chúng ta sẽ không ngừng tự dày vò bản thân mình bởi si tâm ngốc nghếch. Thực ra mùa yêu qua rồi có thể sẽ tiếp tục đến mùa khác, nhưng hầu hết tất cả đều chọn mùa đau thương.