Tôi có rất nhiều kỷ niệm vui và buồn nhưng tôi có 1 kỷ niệm mả tôi ko thể nào quên được từ khi tôi 7 tuổi đến giờ,chuyện xảy ra là
1 lần tôi đi lạc vào 1 khu rừng,lúc đó tôi khóc rất nhiều,bỗng nhiên có 1 tiếng nói ấm áp ngọt ngào của 1 người phụ nữ vang lên:
-Cô bé à sao lại ngồi đây khóc thế
-Cháu bị lạc không biết đường ra khỏi khu rừng,cô là ai thế?
Đột nhiên trong 1 thân cây từ từ hiện ra 1 cô gái,cô gái đó rất xinh đẹp
-Cháu có thể coi ta là 1 linh hồn trong khu rừng này
-Linh hồn ?Vậy cô không phải là người sao?
-Có thể nói thế.Sao cháu lại có thể lạc được vào đây
-Cháu muốn vào đây chơi nhưng không may bị lạc
-Sao cháu lại muốn vào đây?
-Vì cháu nghe mọi người nói trong khu rừng này có thần linh nên cháu muốn thấy họ
-Vậy à,cháu đừng tò mò như vậy nữa nhé vì những người vào đây mà lạc thì mãi mãi không ra được đâu
Cô bé bắt đầu rưng rưng nước mắt khi nghe câu nói đó
-V..vậy cháu không thể ra khỏi đây sao
-Không,ta sẽ đưa cháu ra khỏi đây nhé
-Vâng
-Theo ta nào
Thế là người phụ nữ đó đưa cô bé đó ra khỏi khu rừng.Tới ngôi đền thì người phụ nữ đó nói:
-Đi thẳng theo con đường nào thì cháu sẽ ra được thôi
Cô bé rất vui mừng muốn chạy thật nhanh đi nhưng cô bé dừng lại nói;
-Cháu tên là Haru còn cô
Cô bé đợi câu trả lời của cô gái đó nhưng không thấy trả lời
-Ng...ngày mai cháu sẽ đến nữa,ch..chào cô cháu về
Cô bé chạy đi thì người phụ nữ đó nói:
-Tên ta là Rin
Haru quay mặt lại thì cô gái kia đã biến mất
Vế nhà ai cũng lo cho cô bé cả,cô kể chuyện xảy ra cho gia đình thì họ không tin cho lắm nhưng cô bé rất tin
Sáng hôm sau,cô bé lại đến khu rừng đó nữa và cô gái hôm qua ngồi ở ngôi đền đợi Haru
-Vậy là cháu đến thật à
Haru vui mừng chạy lại định ôm Rin thì Rin né khiến Haru ngạc nhiên
-Cô không muốn cháu chạm vào cô sao
-Không phải m...mà là ....
-Hửm là gì
-Không có gì đâu cháu đừng bận tâm
-Vâng
-Nè cháu đi vào rừng chơi với ta nhé
-Nhưng mà.....
-Không sao ta sẽ đưa cháu ra mà
-ừm
2 người họ cùng vào rừng chơi Haru kể những chuyện về mình cho Rin nghe.Rin nhìn cũng rất vui.Bỗng nhiên xuất hiện những sinh vật lạ luô nói với Rin
-Rin cô phải cẩn thận, cô bé đó là con ngưới đấy
Haru nhìn rất sợ hãi, Rin nói với những sinh vật đó:
-Không sao đâu cô bé này là bạn của tôi
-Những thứ đó là gì vậy,nhìn chúng đáng sợ quá
-Họ là thấn linh trong rừng đấy cũng giống ta thôi,không cần sợ đâu
-Vâng
...
Mỗi ngày cô bé lại đến khu rừng chơi với Rin,Nhưng rồi 1 ngày Haru nói với Rin:
-Ngày mai cháu không thể đến chơi với cô được nữa
-Sao thế
-Vì cháu chỉ về đây khi hè đến thôi
-Vậy à hiểu rồi,vậy năm sau gặp lại nhé
-ừm,thôi tạm biệt cô
-Bye bye
Cứ mỗi lần đến hè là Haru đều đến gặp Haru kể những việc khi ở trường cho Rin nghe,đó là những ngày tháng vui vẻ của Haru.Có lần 1 trong những thần linh trong khu rừng nói với Haru
-Cô nên rời xa Rin đi, nếu cô còn muốn Rin tồn tại
Cô bé không hiểu những lời nói đó có nghĩa gì,cô không quan tâm.Đến 1 lần cô hỏi Rin cô có thể chạm vào Rin không
-Rin à cháu có thể chạm vào cô không?
-Đ..được thôi
Haru chạm vào Rin và không thấy có gì xảy ra cả.Vào lúc đó Haru có cảm giác rất ấm áp như ở bên mẹ vậy,Haru gối đầu lên đùi Rin
-Cho cháu ngủ 1 chút nhá
-Được
-Mà cô có thể hát không?
-Đơn nhiên là biết rồi
-Vậy cô hát ru chi cháu nghe nhé
-Ừm
Rin hát ru cho Haru nghe,nhưng bài hát đó nghe buồn buồn.Lúc đó có thể thấy vẻ mặt của Rin nhìn rất vui vẻ
Càng ngày Haru càng lớn,đến năm 17 tuổi Haru nhỉn Rin vẫn như thế từ lúc mới gặp ko thay đổi chút nào cả.Haru lo lắng thế nào Haru nhìn sẽ già hơn cả Rin
Vào 1 ngày Rin rủ Haru tối đến khu rừng này để nhìn thấy 1 thứ rất đẹp mà 10 năm mới có 1 lần. Haru đồng ý.Buổi tối hôm đó 1 cảnh tượng tuyệ đẹp hiện ra trước mắt Haru
-Cháu thấy không?Nhìn nó đẹp hơn bất kì thứ gì trên thế giới này nữa
-Vâng!Đây là hình ảnh đẹp nhất mà cháu từng thấy
-Phải
Haru quay lại nhìn Rin thì thấy cơ thể Rin đang phát sáng như muốn tan biến vào không trung
-Rin cơ thể của cô...
-À cuối cùng thời khắc này cũng đến rồi
-C...cô nói vậy là sao,cháu không hiểu
-Haru ta rất cảm ơn về những kỷ niệm mà cháu đã tạo cho ta,những giây phút đó thật sự rất vui,ta chắc chắn sẽ không bao giờ quên đâu
-Sao cô lại nói thế
-Ta....sẽ tan biến và bầu trời và sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cháu nữa
-Cái gì?
-Haru này,cho ta ôm cháu 1 lần cuối cùng này nhé
Haru chạy lại ôm chầm lấy Rin với dòng nước mắt
-Cháu không muốn cô đi đâu,cô giống như mẹ cháu vậy chỉ có cô là người hiểu cháu thôi.Cho nên xin cô đừng đi mà
-Xin lỗi ta không thể hứa được nhưng ta sẽ không bao giờ quên cháu đâu
-Cháu cũng vậy
-Cháu có thể gọi ta 1 tiếng mẹ không?
-M...mẹ ơi
-Con gái của ta
Và Rin tan biến vào bầu trời với dòng nước mắt hạnh phúc.Còn Haru thì khóc rất nhiều sau lúc đó và cũng đã hiểu ra lời của vị thần kia là nếu Rin ở gần và chạm vào con người thì 1 ngày nào đó Rin sẽ tan biến
Dù đã rời xa cô ấy nhưng tôi không bao giờ có thể quên được hình bóng của cô ấy và những kỷ niệm mà tôi và Rin đã tạo nên.Cô ấy luôn sống mãi trong lòng tôi
Kỷ Niệm Tôi Không Thề Nào Quên Được
Posted on at