Anh đã cố níu giữ những gì anh cần. Ở đằng sau anh luôn sẽ
nhìn về phía em mong em được khỏe mạnh và hạnh phúc.
Em! Anh đã cố níu giữ những gì anh cần. Anh muốn những yêu
thương, những sự ấm áp! Anh không muốn mất nó nhưng
thực chất nó đã rời xa anh rồi.
“Những thứ mình đánh mất, lạc mất nó đi ở đâu đó thì chúng
ta nên tìm lại, và nhặt nó lên!”... một người bạn của anh đã
nói như vậy. Nhưng có lẽ anh là người cứng đầu, anh là
người cố chấp bởi anh nghĩ khi anh nhặt nó lên, nó có bền
vững, nó có thể ở bên anh mãi mãi không? Khi anh đã nhặt
nó 2 lần rồi! Hay nó lại thêm một lần như vậy, nó lại lạc lối,
khiến anh đánh mất nó thêm lần nữa. Và nếu nó sẽ và muốn ở
bên anh thì nó củng đã tìm về với nới nó cần, nơi nó cảm
giác được yêu thương, được an toàn và hạnh phúc.
Anh còn nhớ “Em hứa em sẽ thay đổi!”. Vậy em nghĩ em đã
thay đổi được gì? Em đã bao giờ làm gì mà nghĩ trên đời này
còn có sự hiện diện của anh, đã bao giờ em quyết định việc gì
mà em nghĩ trên đời này vẫn còn một người mà ngày ngày em
vẫn nói lời yêu?
Anh đã không ngủ được. Anh muốn gạt mọi suy nghĩ đó ra
khỏi đầu mình và ngăn không cho nó điều khiển suy nghĩ của
anh. Và có lúc dường như anh đã khóc. Anh cứ ngỡ nước mắt
của anh đã không còn từ lần khóc đầu tiên. Những lúc 1
mình, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh đã làm như mọi khi anh
buồn, ghé vào quán cafe quen thuộc, nơi mà nó gắng liền
cuộc sống với a, những lúc buồn a đều ra chổ đó ngồi 1 mình
để suy nghĩ. Mấy ngày nay cũng thế a ngồi 1 mình và anh
nhận ra một điều!
Hai con người cố chấp.
Hai con người cứng đầu.
Hai người có cá tính mạnh thì sẽ không thể bên nhau được.
Lúc đó anh đã hiểu và cũng chấp nhận một sự thật chúng
mình mất nhau thật rồi!
Anh nhớ những lần hai đứa giận nhau, em chính là người chủ
động tháo nút thắt đó. Anh sợ, một lỗi lầm nhỏ sẽ làm anh
mất em, anh sợ hối hận nếu điều đó xảy ra. Cho đến hôm nay
lại 1 nút thắt nữa 2 đứa tạo ra. Sao em không làm điều đó
một lần nữa để tạo cho anh thêm một chút lòng tin vào em.
Cho anh thêm một chút hi vọng, cho anh thêm một chút gì đó
để trong chờ! Em biết không, anh ngồi nhìn chiếc điện thoại!
Nhiều những tin nhắn tới, nhiều những cuộc điện thoại
nhưng nó càng tới anh lại càng cảm giác ghét chiếc điện
thoại đó. Sao người nhắn tin, gọi điện tới không phải là " em
" mà là số người khác. Nó làm anh đau!
Trong giấc ngủ anh cũng đã giật mình tìm lại chiếc điện
thoại. Mong một mẩu tin nhắn, một cuộc gọi nhỡ từ em sẽ
khiến anh quên đi tất cả mọi chuyện. Nhưng không! Anh nhận
ra rằng sẽ không bao giờ có chuyện đó dù ngày qua ngày
càng nhìn chiếc điện thoại nỗi đau trong anh lại nhân lên. Và
nỗi thật vọng về một sự thật lại càng khiến lòng anh thắt lại.
Anh như một kẻ khờ cứ nằm chờ đợi chiếc điện thoại rung lên
cho tới khi anh ngủ thiếp đi. Đến khi thức giấc, thứ anh
muốn tìm thấy đầu tiên là nó, và cũng thêm một lần nữa nó
làm anh thất vọng. Anh quyết định vất bỏ sự cố chấp, cứng
đầu và cũng có thể là cả lòng tự tôn của một thằng đàn ông
mới lớn trong mình để nhắn tin đến số máy mà ngày ngày anh
vẫn liên lạc.
Dòng tin nhắn gửi đi anh đã hi vọng. Mãi không thấy tin nhắn
đến, anh đã điện thoại.
Lần thứ nhất : “em không bắt máy!”
Lần thứ hai : “ cũng không thấy em bắt máy! "
Lần thứ ba: “cũng không gì thay đổi chỉ nghe tiếng chuông !”
................ rồi nhiều lần vẫn thế!
Anh phải tin như thế nào về người anh yêu bây giờ? Anh phải
làm gì và suy nghĩ như thế nào? Cảm giác của anh thế nào?
Em có bao giờ đặt mình vào vị trí của anh để một lần cảm
nhận và hiểu rõ!
Những ngày qua, thời gian đối với anh như ngừng lại. Nó quá
dài với một người trong tâm trí giờ không suy nghĩ ra một
lối thoát. Không định hướng được một hướng đi nào cho
mình. Dường như trước mắt anh giờ là ngõ cụt!
Cho anh nói câu nói đáng ghét này em nhé: “Mình kết thúc
em nhé”...
Vì 2 đứa tiếp túc tới đâu đi nữa thì cũng có 1 ngày 2 đứa
cũng lại lần thứ 3 như thế. Vấn đề ko phải 2 đứa ko yêu nhau
mà 2 đứa có cá tính riêng biệt khác nhau. E thì thích cuộc
sống tự do không rò bó, còn Anh lúc nào cũng ghen tuông,
lúc nào cũng muốn rò bó e theo khuôn khổ của mình nên cứ
như thế mà 2 đứa cự cãi với nhau, giận hờn nhau rồi chiến
tranh lạnh với nhau. Nhiều lần như thế nó làm a mệt mỏi quá
rồi e à. Những gì a bắt buột e làm a chỉ muốn e mãi là của a,
a sợ mất e thui e ak, những gì a làm chỉ có mục đích duy nhất
là bảo vệ tinh iu và hạnh phúc của mình như thế có gì sai lầm
ko e. Con người có thể thay đổi nhưng bản chất thì ko bao
giờ thay đổ được e à. Chính vì thế a suy nghĩ rất nhiều nên
mới ra quyết định như thế, cũng chính vì yêu e nên a đành
buông tay e ra để e được hạnh phúc, để e sống theo bản
chất của mình, ko để vì a mà e buồn phiền hay đau khổ thêm
nữa. Tuy a quyết định như thế chác chắn a sẽ đau lắm,
nhưng ko sao đâu a sẽ cắn răng mà chịu đựng, anh sẽ ngồi
quán cafe quen thuộc ấy thêm vài năm nữa thôi để suy nghĩ
và nhớ về em, nhớ về những gì mà hai đứa mình đã có cùng
nhau. Để sau đó với anh tất cả chỉ là quá khứ, là những ký
ức, những kỷ niệm mà trong lòng anh có lẽ không bao giờ
quên. Đó là:
Những lần hai đứa đi chơi với nhau, vòng tay của em ôm chặt
anh! Cảm giác niềm vui tràn trề, và sự ấm áp tràn ngập
trong lòng anh.
Những lần được ôm em trong vòng tay! Mọi mệt nhọc, lo
toan liền biến mất mà thay vào đó là những cảm giác thật là
thường.
Những lần nhìn thấy em cười, được vui đùa, được e phá
không cho a ngủ. Dù việc nhỏ nhặt nhất, những lúc mệt mỏi
anh thường như vậy! Bởi em là niềm vui của anh. Và nhiều
nhiều điều hơn nữa để làm anh yêu em .
Em à! Trên đường đời sẽ còn nhiều khó khăn và chông gai,
anh chắc sẽ không giúp đỡ em được gì nhưng anh mong con
đường em đi sẽ luôn bằng phẳng. Ở đằng sau anh luôn sẽ nhìn
về phía em mong em được khỏe mạnh, thành công và hạnh
phúc.
Và nếu lúc anh mệt mỏi, bước chân muốn dừng lại nghỉ ngơi
thì anh sẽ nhớ đến em, nhớ về những kỷ niệm của hai đứa.
Anh sẽ xem đó là động lúc, là sức mạnh để anh bước tiếp
vượt qua những lúc chông gai, khó khắn nhất. Và em cũng
vậy em nhé. Nhưng chắc chắn 1 điều là a sẽ không quay lại
thêm 1 lần nữa đâu em và em cũng thế nhé! Vì a không muốn
em buồn vì anh, đau khổ vì anh va rơi nước mắt vì anh thêm
một giây phút nào nữa đâu e à.
“Vk khờ! Anh yêu em! Sẽ mãi là anh! Và anh sẽ mãi như
vây!”... a nh sẽ mãi ghi nhớ và nó sẽ là hành trang cùng anh
bước tiếp dù sau này em sẽ không còn bên cạnh anh. Và bên
cạnh em, người sẽ cùng em bước tiếp sẽ không phải là anh,
thì anh vẫn mong và cầu chúc em hạnh phúc. Chúc em bình
yên!
Chồng Ngốc của em!
Không đề 3
Posted on at