Có những ngày thấy mình chết lặng. Mở mắt ra là thấy mắt sưng húp, chỉ cần đọc đôi dòng tin nhắn cũng có thể khóc như mưa. Có những lúc chỉ muốn hét lên để người ấy quay về nhưng nhiều lúc lại tự dặn lòng mình phải cứng rắn, người ấy không xứng với tình cảm của bản thân ta.
Những mâu thuẫn cứ giằng xé, đan chéo vào nhau. Nhiều lúc như thấy mình không thở được, nhiều lúc chỉ muốn đi đâu đó thật xa, đến một nơi mà không ai có thể biết mình. Cảm giác nhìn lại những ngày tháng đã qua, như một con đường dài hun hút, một lối đi mờ mịt đầy ắp những kỷ niệm mà cứ muốn đi mãi, đi mãi không bao giờ quay trở lại.
Có những ngày bước đến đâu cũng thấy hình bóng của người ấy. Vào quán cà phê bỗng giật mình vì bên cạnh không có ai luôn “lanh chanh” gọi đồ uống cho mình. Đi qua những con đường bỗng thấy cô đơn đến trống rỗng, chỉ muốn tựa vào vai một người rồi nhắm mắt lại, chỉ ước thời gian ngừng trôi.
Bởi vì yêu, nên dù khi người đó khiến ta đau lòng nhất, ta vẫn vờ như bản thân mình không sao cả.
Bởi vì yêu, nên khi thấy bản thân mình tưởng như đang rất ổn, là lúc những vết thương đau cứa đến nhói lòng.
Có những điều nói ra thì mọi việc không thể trở về như cũ, khi đó cảm giác nuối tiếc sẽ vô cùng đáng sợ. Chọn chia tay là điều không ai muốn, còn đáng sợ hơn gấp trăm nghìn lần, nuối tiếc hơn gấp trăm nghìn lần, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận.
Những ngày chia tay, chợt thấy mình lặng đi nhiều. Chợt cảm thấy tình yêu là một điều gì vừa mông lung, vừa ngoài tầm với. Chợt thấy một con người tưởng thuộc về mình mà ngờ đâu lại không phải, cảm giác không phải chọn sai người, mà chọn nhầm cách yêu.
Rồi sau này, thi thoảng lại nghĩ về cách mình đã vượt qua nỗi buồn của bản thân như thế nào. Đã có lúc tưởng mình như chết đi, không sống được bởi nhìn đâu cũng toàn thấy hình ảnh người ta. Có lúc yếu đuối, chán chường, mỏi mệt. Có lúc thấy giận bản thân vì đã không níu giữ họ, có lúc lại giận họ vì không ở lại với ta.
Nhưng rồi cũng qua…
Tình yêu đôi khi chỉ là một phép thử của trái tim, đủ sâu thì ở bên nhau còn hời hợt thì rồi cũng xa mãi. Dù nhiều khi có rút ruột tâm can mình để đánh đổi chân thành một lần yêu trọn vẹn thì cũng không thể nào có được.
Thời gian luôn là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương lòng, cho dù có những lúc ta tưởng chừng như vết thương ấy cứ cứa mãi.
Thật ra thì không phải, dù có rời xa một người quan trọng đến mấy, thì trời vẫn đẹp, cây vẫn xanh, hoa vẫn nở, chim vẫn hót líu lo và ta thì vẫn phải yêu đời.
Rồi ta sẽ lại bắt đầu…