Tôi bỏ cô ấy để yêu một người khác, không phải vì tôi đã chán cô ấy... mà đơn giản là vì... cô ấy quá đặc biệt, tôi không thể hiểu nổi... và tôi sợ phải hiểu, sợ phải bước vào thế giới đầy rối ren của cô ấy.
Người yêu tôi bây giờ là một người đơn giản, cô ấy không quá hiền và cũng chẳng có cá tính dữ dội mấy, cô ấy không tự design một món quà cho tôi, không bất ngờ đến trước cửa nhà tôi trao cho tôi một nụ hôn, không nhét một cái gối to vào bụng và tưởng tượng rằng chúng tôi sắp có con... không, cô ấy không làm những điều mà người yêu trước của tôi làm.
Cô ấy chỉ đơn giản gọi cho tôi một cú điện thoại mỗi ngày. Nếu muốn đi chơi với tôi, cô ấy sẽ lên kế hoạch trong vòng mấy ngày trước. Đến ngàyValentine cô ấy tặng tôi một miếng chocolate hình trái tim, trơn bóng không như miếng chocolate mà người yêu trước của tôi tự làm, có tên tôi và tên cô ấy trên đó.Có thể có sự khác biệt quá lớn trong cách yêu của hai người và cho dù biết rằng người yêu trước của tôi yêu tôi một cách dữ dội hơn thì tôi cũng không dám sống trong tình yêu ấy, tôi sợ sẽ bị nhấn chìm điều tôi cần là một tình yêu đơn giản, có thể dẫn đến hôn nhân thì càng tốt. Sau khoảng 2 tháng chia tay, tôi vẫn nhớ cô ấy nhiều lắm, tôi không thể bắt gặp cô ấy trong hình hài người yêu mới nên tôi thường tự thần ra một mình, người yêu mới của tôi thấy vậy cũng hỏi thăm nhưng cũng chỉ là hỏi thăm cho qua chuyện, cô ấy không quan tâm nhiều đến điều mà tôi đang nghĩ.
Bất ngờ một hôm. Tôi nhận được tin nhắn của người yêu cũ.
"Anh thế nào rồi? Anh có được hạnh phúc không?"
Tôi reply ngay sau đó.
"Không hạnh phúc lắm! Nhưng giản đơn là được, anh cần nó..."
Một lúc lâu tôi không thấy cô ấy reply.
khoảnh khắc
Posted on at