Hiểu lầm không phải nguyên nhân khiến người ta lạc mất nhau, chính sự thiếu lòng tin, sự tự tôn quá lớn mới khiến người ta buông tay nhau, để rồi sau này có hối hận cũng không còn kịp nữa.
Vũ miết tay xuống bàn, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Tin nhắn gửi đến ban nãy nhấp nháy rồi màn hình tự động khóa đen kịt, nhưng nội dung của tin nhắn vài chữ ngắn ngủi ấy lại khiến cậu phân vân mãi.
“Đóng giả làm người yêu tôi 3 tháng được không? Nhờ ông đó, giúp tôi đi mà!”
Tin nhắn được gửi đến không ai khác chính là từ Thảo Nhi, cô bạn mà chính cậu đang thầm thương trộm nhớ từ khá lâu rồi. Mặc dù gọi là yêu đơn phương, nhưng thực ra chỉ là để ý hơn một chút, quan tâm hơn một chút, chứ chưa bao giờ thể hiện ra bên ngoài. Vì thế nên chẳng có ai biết tình cảm của cậu, ngay cả đám bạn thân thiết nhất, và cả chính Thảo Nhi, trừ con bạn thân từ hồi còn học tiểu học. Bởi vì thân quá nên tất cả biểu hiện của cậu đều không qua nổi mắt Dung.
- Đắng,… à mà thôi! Cơ mà tôi thấy đây là cơ hội tốt cho ông đấy chứ! Nhận lời đi, ok đi còn chần chừ lưu luyến gì!
- Nhưng bà không thấy à? “Đóng giả” thôi, bà hiểu từ “đóng giả” là gì không?
- “Đóng giả” thì đóng giả, lúc đầu thì giả, về sau muốn biến thành “thật” được thì phải phụ thuộc vào khả năng của ông chứ! Haizz nghĩ nhiều thế làm gì? Cơ hội chắc bộ đến với ông nhiều lần lắm hả?
- Nhưng tôi không muốn lợi dụng cô ấy!
- Lợi cái gì mà dụng? Có cơ hội được ở bên cạnh thể hiện chăm sóc nàng một cách công khai thì chấp nhận đi, dù sao nàng chẳng thiệt, ông biết đâu lại gặp may. Khổ lâu rồi sướng quá không chịu được hả?
Thế là chỉ vài phút sau đó, một tin nhắn được gửi tới máy Thảo Nhi. Vũ mỉm cười khóa bàn phím. Dù Thảo Nhi có vì mục đích gì mà nhờ cậu làm diễn viên không lương thì cậu cũng phải thực hiện ý định của mình. Dung nói đúng, lần này cậu sẽ có cơ hội được ở bên cạnh Thảo Nhi một cách quang minh chính đại, có nghĩa là được thoải mái thể hiện là người yêu của cô ấy, được thoải mái chăm sóc và quan tâm cô ấy, để cô ấy thấy được cậu là một người xứng đáng để yêu như thế nào.
Thảo Nhi gửi mail cho Vũ một bản kế hoạch dài những điều cần làm. Vũ vừa đọc vừa cảm thấy buồn cười. Kỳ thực những điều này quá đơn giản, và nếu Thảo Nhi để ý một chút sẽ nhận thấy có rất nhiều việc trong danh sách này cậu đều đã từng làm cho cô. Người ta vẫn nói con gái nhạy cảm, nhưng trong một số chuyện quan trọng, lại ngốc nghếch đến bất ngờ.
- Tôi có thể hỏi lý do vì sao bà đề nghị đóng kịch thế này không?
Vũ chở Nhi ngồi đằng sau, vừa phóng xe trên đường vừa ngoảnh lại ra vẻ hỏi một câu bâng quơ nhưng tim thì đập thình thịch, thấp thỏm, mong chờ. Kể ra biết được lý do mới tốt, cậu sẽ dễ tìm được phương pháp tốt hơn để tiếp cận với tình cảm của Thảo Nhi.
- Ông nhớ Lâm, người yêu cũ của tôi trước đây không?
Nghe đến cái tên đó, và danh xưng phía đằng sau phát ra từ chính miệng Nhi khiến Vũ cảm thấy hơi bị khớp. Tay lái bất giác lạng sang một bên, tuy nhiên được cậu nhanh chóng cân bằng. Với giọng điệu “bình thường” nhất, cậu trả lời Thảo Nhi.
- Có, sao thế? Nghe nói cậu ta đi du học nước ngoài vài năm cơ mà?
- Về rồi!
- Sao?
- Ừ, về rồi! Đang làm ở công ty tôi!
- Rồi sao nữa?
- Hắn lại đang có bạn gái. Nhìn cái kiểu dương dương tự đắc ấy tôi không chịu được. Hắn tưởng mình là ai? Trước lúc lên may bay còn nói tôi ở nhà đợi hắn, thế mà sau 1 năm đã có người yêu mới, bóng gió muốn chia tay. Ông xem, giờ hắn về mà bên cạnh tôi vẫn chẳng có ai thì có phải tôi quá thua kém không?
Nghe những lời quát tháo tưởng như đanh đá khiến người khác sợ này của Thảo Nhi, đột nhiên Vũ lại cảm thấy cô quá cô đơn, cũng đã phải chịu quá nhiều tổn thương. Mặc dù cô mạnh mồm nói ra, nhưng lại không thể giấu nổi sự yếu đuối xuất phát từ chính trái tim mình. Con gái quá mạnh mẽ và cứng cỏi đâu phải là điều hay? Quá mạnh mẽ và cứng cỏi, chỉ hay tự làm khổ chính mình.
Thế là hàng ngày Vũ đều đặn dậy sớm đón Thảo Nhi đi làm. Mặc cho thời gian biểu của nhân viên công sở trái ngược hẳn với dân nhiếp ảnh như cậu. Tuy nhiên, cảm giác này cũng thật mới lạ, mặc dù là đóng giả nhưng nó hơn rất nhiều việc cậu phải âm thầm làm mọi thứ như hồi còn yêu đơn phương.
Vì Lâm và Thảo Nhi có quá nhiều bạn chung nên đương nhiên khi Lâm về nước, những buổi tụ tập bạn bè đều phải có sự xuất hiện của cô. Đương nhiên cô có thể tìm lý do để không đến, nhưng cô ghét việc người khác bàn tán mọi thứ về mình sau lưng mình, nên những buổi tụ tập thế này, sự xuất hiện của Vũ là vô cùng cần thiết.
Thực ra điều Thảo Nhi nhờ Vũ rất đơn giản. Cậu chỉ cần hàng ngày đưa cô đi làm, tan sở thì đón cô về, những buổi gặp mặt bạn bè thì chịu khó đến làm bạn diễn, phối hợp với cô một cách ăn ý để tránh con mắt khiêu khích từ phía Lâm, cũng như những lời đàm tiếu suy đoán của đám bạn học cũ.
- Nhi, từ lúc về đến giờ mình chưa uống riêng với nhau lần nào. Anh với Nhã mời em một ly!
Lâm bước đến gần Vũ và Nhi, nở một nụ cười tai quái, vừa thăm dò, vừa khiêu khích, lại vừa hoài nghi, suy đoán khiến người khác cảm thấy nghẹt thở. Vũ vòng tay ra sau lưng, vừa vặn ôm Nhi vào trong lòng, một tay cầm ly rượu vang vàng sóng sánh trong ly, đưa về phía Lâm.
- Hôm nay cô ấy hơi mệt, anh không phiền nếu tôi uống thay chứ? Cô ấy sẽ chạm ly với hai người, còn tôi sẽ uống. Thế nào?
Cô gái đi cạnh Lâm tên Nhã rất xinh đẹp, một kiểu con gái dịu dàng, trang nhã điển hình vẫn thường xuất hiện trong các buổi tiệc sang trọng, hoàn toàn phù hợp với công tử nhà giàu như Lâm.
- Được, không vấn đề gì! Nhưng có chuyện tôi vẫn thắc mắc. Hai người yêu nhau từ khi nào vậy?
Người Nhi hơi run lên một chút, Vũ siết chặt eo cô để trấn an, đồng thời hơi ngả người quay sang ngắm cô một lúc, đúng kiểu hành động tình nhân ngọt ngào mà các cặp đôi bình thường vẫn dành cho nhau. Tuy nhiên khi Vũ đang định lên tiếng trả lời thay Nhi thì thấy cô cất giọng, chắc chắn và kiên định.
- Mới đây thôi! Nhưng tôi không hiểu tại sao anh lại tò mò về chuyện của chúng tôi? Anh cũng lo nhiều chuyện thật đấy!
- Tất nhiên rồi Nhi, người yêu cũ sống ra sao anh phải được biết chứ. Ít nhất cũng là thẩm định hộ xem người đến sau có tốt với em không anh mới yên tâm được ấy mà.
Nhi nhìn vẻ cười cợt giả lả đúng chất sở khanh của Lâm mà thấy lợm giọng. Rõ ràng anh ta đá cô, sau khi lừa được cô vì chơi trò cá cược ấu trĩ với lũ bạn giàu có lắm tiền của anh ta liền đá cô thẳng tay không thương tiếc. Bây giờ nhớ lại khoảng thời gian đó, chính Nhi còn thấy không muốn nghĩ đến, vậy mà anh ta còn ngang nhiên nhắc đến, ra vẻ mình chính là tên người yêu cũ có lòng tốt nhất thế gian này.
- Anh yên tâm, anh ấy không “tốt” được như anh! Nhưng quan trọng là anh ấy yêu tôi thật lòng, với tôi thế là đủ.
- Thế sao? Vậy thì phải chúc mừng em rồi!
Vũ hoàn toàn hiểu suy nghĩ hiện tại của Nhi, chính anh còn cảm thấy khó chịu với những lời nói bóng gió ấy của Lâm. Mặt Nhi hơi biến sắc, không biết là do điều hòa trong phòng quá lạnh hay là vì lý do gì mà tay Nhi lạnh toát.
- Xin lỗi anh! Tôi nghĩ nhân cách và phẩm giá tôi thế nào không hề liên quan đến anh. Anh và Nhi đã chia tay, bây giờ tôi mới là người cần quan tâm đến cô ấy, bảo vệ cô ấy, những người khác cảm phiền tránh xa cô ấy ra. Hôm nay tôi còn có việc, xin phép về trước. Cảm ơn anh vì đã gửi lời mời!
Nói rồi Vũ khoác áo khoác ra ngoài chiếc váy cho Nhi, nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi gật đầu chào lịch sự với Lâm và Nhã, bước từng bước ra phía ngoài sảnh. Để lại Lâm đằng sau thay đổi hẳn sắc mặt, từ cười cợt, giả lả chuyển sang xầm xì rồi thoáng buồn.
Lâm buông tay khỏi người Nhã, sải từng bước dài vào phía trong WC, sau khi vạt nước lên rửa mặt cho tỉnh táo, anh ta gọi quản lý đến dặn dò rồi đi thẳng xuống tầng hầm lấy xe, phóng thẳng về nhà.
Nhi ngồi sau xe Vũ, trời sắp nổi cơn giông, từng đợt gió mạnh ào ào chạy lướt qua như thể muốn đẩy mọi thứ đi càng xa càng tốt. Nó giống như tâm trạng Nhi bây giờ, chỉ muốn đi đến một nơi nào đấy thật xa, để cô có thể xả hết mớ tâm trạng bức bối dồn nén trong người, để cô có thể hét lên thật to, gào lên thật to, trả lại hết cho quá khứ ngu ngốc ngày xưa vết thương do trò đùa của định mệnh gây ra.
Tuy nhiên, Nhi cũng bất chợt nhớ đến câu nói của Vũ với Lâm khi nãy. Mặc dù Nhi hiểu, Vũ nói những lời như vậy hoàn toàn là để làm tròn vai trò của mình, thực hiện đúng lời hứa mà cô đã nhờ cậu. Thế nhưng cái siết chặt ở eo và lời nói tưởng như bình thường nhưng lại khiến tim cô bất chợt dao động.
Dẫu chỉ là cảm giác, nhưng cũng khiến cô cảm thấy bất ngờ! Chắc chắn là do cô đơn quá lâu nên khi có chỗ dựa lại chợt thấy cảm động đến thế, chắc chắn là do phải chịu ấm ức quá nhiều nên khi có người đứng lên bảo vệ mình một cách vô điều kiện lại cảm thấy như được an ủi qua cả một quãng thời gian khổ sở phải tự vực mình bước đi trong tổn thương.
Bất giác Nhi đổ người về phía trước, dựa vào tấm lưng vững chãi của Vũ, hai tay vòng ra ôm lấy cậu. Từ từ nhắm mắt lại, cô nghĩ mình cần được nghỉ ngơi.