Cô gái tên Kha Tuyết, 17 tuổi, rất xinh đẹp, vẽ rất giỏi. Ở trường học, cô là một cá thể cô độc, không ai dám động đến cô, cũng không ai muốn kết bạn với một cô gái cắt tóc ngắn nhuộm tóc màu đỏ chóe, xỏ 12 lỗ tai, ăn mặc bụi bặm. Trong mắt mọi người cô là một cô bé hư hỏng. Cô gái cũng không để ý đến cái nhìn thiếu thiện cảm xung quanh mình, dù gì cô cũng đã quen với những thứ đó rồi.
Hầu hết thời gian cô rong chơi ở ngoài. Trường học ư ? Nếu tâm trạng tốt thỉnh thoảng cô cũng đến lớp ngủ một giấc. Ở ngoài trường học cô kết giao với đủ thể loại bạn bè. Một hôm như thường lệ, cô chán chường lê bước vào cổng trường, lần gần đây nhất cô đến trường chắc là hai tuần trước ? Chắc là như vậy. Lần này, cô cũng không muốn tới trường, nhưng hiệu trưởng có việc cần tìm cô, là việc liên quan đến ông nội. Bước ra từ phòng hiệu trưởng với khuôn mặt mệt mỏi , cô bước vào lớp học vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, ngồi xuống ghế liếc mắt sang nhìn chàng trai bên cạnh.
Cô nhìn anh ta với ánh mắt khinh miệt, sau đó lười biếng nằm bò ra bàn học. Chuông kêu báo giờ tan học rồi nhưng đầu cô vẫn không thể nào rời ra được cái bàn học. Lúc này, bên cạnh có một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai cô : ” Tan học rồi, cậu không về à ? ” ” Hay là định không về ?”.
Cô khẽ trở mình, ngước mắt nhìn sang : ” Cậu tên gì ? ” . Chàng trai đơ mất mấy giây : ” À, đúng rồi, tớ mới chuyển đến trường này 2 tuần, nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tớ tên Tần Vũ, còn cậu ? “. ” Kha Tuyết ”
Cô nhìn chàng trai đứng trước mặt mình : làn da trắng , đôi mắt to tròn, lông mi dài, đúng kiểu thư sinh. ” Cậu về đi ” cô nói với anh ta. Chàng trai đáp lời : ” Muộn rồi, về nhà thôi. Tớ đưa cậu về “. Chàng trai chớp chớp mắt nhìn cô đầy thiện ý. Cô lại uể oải cúi đầu xuống : ” Không cần đâu, cậu cứ về đi “. ” Thật sự là không cần ư ? “. “……..”
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của chàng trai ngày càng nhỏ dần, cô ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn trào : ” Ông ơi… Ông ơi “. Vai cô bé run rẩy, cô bật khóc nức nở. Cô lấy từ ngăn bàn ra một bức tranh : mặt trời lặn, một cô gái với một bên cánh bị gãy, cô đau đớn mệt mỏi nhưng trên môi vẫn hiện lên nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời đỏ thắm. Cô hiểu rằng, ông muốn nhắn với cô, cô nhất định phải kiên cường bất luận dù gặp bất cứ khó khăn gì cũng không bao giờ được sa ngã.
3 năm trước, người ông người duy nhất yêu thương cô trên thế giới này đã không thể giữ trọn lời hứa, ông đã rời xa cô… Trong ký ức của cô không hề có ấn tượng gì về bố mẹ mình. Nghe nói, năm cô lên 6 tuổi bố cô sa vào cờ bạc, mẹ cô nhiều lần khuyên nhủ không được đã uất ức uống thuốc độc. Tất cả những điều này không liên quan đến cô, cô biết chỉ có ông nội mới có thể nhìn thấy sự yếu đuối dưới vỏ bọc mạnh mẽ cô ngụy trang, cũng chỉ có ông nội là người yêu thương cô. Nhưng mà… ông nội đã từng nói, sẽ không bao giờ rời xa cô. Nhưng cuối cùng lại tàn nhẫn vứt bỏ cô một mình trên thế gian này để đến một thế giới khác.
Cô lau đi nước mắt trên mặt, cho tay vào túi, bước ra khỏi phòng học. Hình bóng một cô gái đơn độc đi vào con ngõ nhỏ, móc ra một chùm chìa khóa đã rất lâu rồi chưa từng được chạm đến, cô tuyệt vọng nhìn bức chân dung trên đầu giường, lôi ra vài chai rượu, một chai, hai chai… mở mắt ra, cô ngồi dậy, đầu óc choáng váng.
” Kha Tuyết, cậu tỉnh chưa ? ” Cô gái sững sờ, nhìn thấy căn phòng bừa bộn đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn bày ra vài chai rượu. Và hình bóng một ai đó đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng.
” Tần Vũ ? ” . Chàng trai mỉm cười : ” Ừ, tớ đây, hôm qua cậu uống sau, tớ tình cờ nhìn thấy cậu ” .” Tình cờ ? ” . ” Ừ ” chàng trai chột dạ. Thực ra hôm qua cậu thấy tâm trạng cô không được tốt, hình như đã có chuyện gì đó xảy ra với cô nên đã đi theo cô về đây, kết quả… Cô chớp chớp mắt, mỉm cười ! ” Chàng trai tốt” . ” Hả ? ” anh không hiểu cô đang nói gì. ” Nếu như là họ, chắc là tớ đã bị… Haha “.
Cô cúi gằm mặt xuống : ” Tớ là cô gái tốt phải không ? “. Cậu bé quay người lại, sự mong manh của cô khiến anh có cảm giác xót xa mơ hồ. Đột nhiên, anh ôm chầm lấy cô. Cô cảm thấy rất lạ, đây là lần đầu tiên cô bộc lộ con người thực của mình trước mặt người khác. Cái ôm này, thực lòng cô không muốn đẩy ra. Không biết bao lâu sau đó, chàng trai mới bừng tỉnh phát hiện ra mình đang ôm lấy một cô gái.
” Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi ! “. Cô gái mỉm cười : ” Không sao đâu “. Im lặng một lúc lâu, chàng trai phá vỡ không khí yên ắng : ” Bữa sáng tớ chuẩn bị xong rồi, cậu ăn đi, tớ đi trước đây ” , sau đó viết số điện thoại của mình vào một mảnh giấy rồi đưa cho cô : ” Có chuyện gì cứ gọi điện cho tớ. Và… cậu là một cô gái tốt ! Sau này, đừng uống rượu nữa “. Cô gái đã khóc : ” Tớ là một cô gái tốt ? Đã rất lâu rồi chưa có ai nói với tớ như vậy ”
Ngày hôm sau, cô đến lớp đúng giờ, hơn nữa… tóc của cô đã được nhuộm đen trở lại, cũng không còn đeo những khuyên tai kì dị, mặc bộ đồng phục mà từ trước đến giờ cô chưa bao giờ để mắt tới. Mọi người vô cùng ngạc nhiên ! Cô gái mỉm cười.
Bắt đầu từ ngày đó, cô trở thành một học sinh ngoan, mặc dù vẫn không có bạn bè như ngày xưa, nhưng chàng trai luôn ở bên cạnh cô. Mỗi buổi sáng, chàng trai sẽ đến nhà đón cô đi học, buổi chiều đưa cô về nhà. Cô nói : ” Tần Vũ, hôm đó ông nội nói với tớ, tôi không nên sa ngã, cảm ơn cậu đã nói với tớ, tớ là một cô gái tốt ”
Ngày tháng trôi qua, cô trở thành một học sinh ưu tú, bạn bè cô ngày càng nhiều, cũng có rất nhiều người theo đuổi. Chàng trai vẫn ngày ngày lặng lẽ quan sát sự thay đổi của cô, vui mừng cho cô, quan tâm ở bên cạnh cô.
Như thường lệ, chàng trai đến nhà đợi cô gái cùng đi học, nhưng có một đám côn đồ đứng trước nhà cô giở trò. Cô gái bị bao vây, cô không biết phải làm sao : ” Tôi nói rồi, tôi sẽ không bao giờ quay lại con đường đó nữa. Các người cút đi “. ” Thật ư, trước đây lúc cô ở cùng chúng tôi cô không bao giờ nói như vậy. Là đứa nào đã khiến cô thay đổi ? ” . Đám côn đồ bắt đầu tức giận : ” Hãy nhìn vào tình bạn của chúng ta trong quá khứ, đừng để chúng tao phải động tay với mày “. ” Đừng có nằm mơ “. Trong đám côn đồ có một gã mặt có vết sẹo dài giơ tay lên định tát vào mặt cô. Lúc này… chàng trai đến kéo cô gái đi : ” Tớ xin lỗi, tớ đến muộn rồi “. ” Tần Vũ, cậu đi đi, hôm nay tớ không đi học được. Cậu chạy mau “. Chàng trai nhìn vào mắt cô gái, ánh mắt anh lộ rõ sự kiên định : ” Cô gái tốt không thể không đi học “.
Chàng trai và đám côn đồ lao vào ẩu đả, trong lúc hỗn loạn, một gã cầm con dao sắc nhọn tiến đến định đâm vào cô. ” Cẩn thận ” chàng trai hét lên và lao vào ôm cô. Cô gái sợ hãi đứng trân trân bất động cho đến lúc chàng trai nói : ” Kha Tuyết, hãy đồng ý với tớ, làm một cô gái tốt “. Cô hoảng hốt rút chiếc điện thoại trong cặp gọi cấp cứu, đám côn đồ nhìn thấy chàng trai máu chảy đầm đìa cũng vội vã bỏ chạy. Cô ôm lấy chàng trai người đầy máu, cô khóc hét lên trong tuyệt vọng . ” Ngốc à, đừng khóc, thực ra tớ làm tất cả những điều này đều xứng đáng bởi vì tớ thích cậu ! ”
Cô khóc không thành tiếng : ” Tại sao cậu không nói cho tớ biết ? Tớ không xứng đáng để cậu làm tất cả mọi thứ vì tớ. Cậu là đồ ngốc, cậu biết không ! Tớ cũng thích cậu “. Lúc này, bàn tay chàng trai rũ xuống, mắt nhắm lại, chỉ để lại cho cô một nụ cười. Giây phút cuối cùng, cô gái rút con dao trên người chàng trai, hôn nhẹ vào trán anh, một tay nắm lấy tay anh, một tay cầm lấy con dao đâm vào bụng mình.
Hai người họ nhẹ nhàng nằm xuống, màu máu, màu những cánh hoa hồng đỏ hòa trộn vào nhau…….