…
Công việc quá nhiều khiến Nhi quay cuồng, lu bù cả ngày với đống giấy tờ, sổ sách cũng không thể giải quyết xong hết được. Những lúc như thế Vũ lại xuất hiện, kéo cô đi ăn trưa hoặc thi thoảng mua cho cô cốc matcha mát lạnh, cốc trà sữa thơm phức hay đại loại là những món đồ ăn vặt mà cô thích ăn, chia cho cả phòng. Nên dần dà ai ai cũng biết đến cậu bạn trai hào phóng, đẹp trai, biết quan tâm đến mọi người của Nhi, cũng rất quý mến và thể hiện sự quan tâm dành cho cậu mỗi khi cậu đến đón Nhi.
Lâm là con trai của tổng giám đốc điều hành, anh ta vừa về nước đã làm ở phòng đầu tư. Trong tổng công ty lớn mà cô đang làm việc, phòng đầu tư chính là một vị trí mơ ước của bất cứ nhân viên có tham vọng nào, kể cả Nhi. Ngay từ khi bước chân vào đây cô đã nỗ lực hết mình, cực nhọc phấn đấu, không phải để trở thành nhân viên mẫn cán, mà là để một ngày nào đó được bước chân vào phòng đầu tư, phát huy hết năng lực của bản thân cô.
Vũ hoàn toàn hiểu áp lực ấy, nhất là khi tên Lâm đó cứ hay lảng vảng xuất hiện bên cạnh cô, vừa trêu ngươi, vừa chọc tức, mọi sự ấm ức cứ thế dồn nén trong lòng. Vì công việc của Vũ rảnh rỗi nên anh có điều kiện tốt để đóng vai một người yêu mẫu mực.
- Vũ, thực ra ông không cần phải tích cực như thế…
Nhi ngồi sau xe Vũ nhỏ giọng. Cậu biết cô đang cảm thấy những hành động của cậu là nhiệt tình quá mức cần thiết, vô hình chung khiến cho cô cảm thấy ngại ngùng hơn.
- Sao phải ngại với tôi? Tôi rảnh mà, tôi có nhiều thời gian, tại sao không giúp bà được? Yên tâm đi, có tôi lo rồi, tên kia sẽ không ho he gì được nữa!
Thật lòng mà nói, sự xuất hiện của Vũ không chỉ là cái cớ để đối phó với Lâm, mà còn khiến cô vui hơn, bất giác thấy chờ đợi hơn. Mỗi một câu nói, mỗi một cử chỉ quan tâm của cậu, dù là vì mục đích gì đi chăng nữa, cũng khiến cô cảm thấy yên lòng.
Lâm bớt xuất hiện trước mặt Nhi để quấy phá hơn, thậm chí còn có những ngày cô không còn nhìn thấy mặt anh ta nữa. Điều này khiến cô rất vui, tuy nhiên thời hạn 3 tháng sắp hết. Lời hứa của Vũ sắp hết tác dụng, có nghĩa là cô sắp phải “chia tay” với Vũ mất rồi.
Vì điều này mà Nhi lấn cấn, hoài nghi, lại phân vân và đắn đo mãi. Xem rốt cục tình cảm trong lòng cô đối với Vũ trong thời gian qua là tình cảm gì? Tại sao lại khiến cô bứt rứt không yên như thế?
Tuy nhiên khi Nhi còn chưa kịp làm rõ tình cảm của mình thì bỗng dưng một ngày Lâm gọi cô vào văn phòng của anh ta. Đang do dự có nên vào hay không thì nhận được thông báo của trưởng phòng, nhờ cô đưa báo cáo đến phòng đầu tư. Nhi tạm gác lại những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, ôm xấp báo cáo dày cộp đến gõ cửa văn phòng của Lâm.
Đối diện với cô là Lâm ngồi đằng sau bàn làm việc, vẻ mặt trầm tư đến khó hiểu. Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Lâm ngẩng mặt lên, sự hỗn loạn trong mắt anh ta không thể che giấu. Kể từ khi mới quen, chưa bao giờ cô thấy anh ta có biểu hiện như thế, kể cả lúc anh ta tức giận hay buồn bã. Biểu hiện này chính là biểu hiện của một người sắp mất đi điều gì quan trọng lắm.
- Nói đi, anh gọi tôi gặp riêng có chuyện gì?
- Nhi, anh nghĩ có chuyện này cần phải làm rõ ràng với em…
…
Dung – bạn thân của Vũ hẹn Nhi ra gặp riêng. Nhi cũng đã từng gặp qua Dung vài lần, bởi vì hai người không thường xuyên tiếp xúc nên cơ hội nói chuyện với nhau cũng ít, chỉ có điều ấn tượng của Nhi về cô bạn này khá tốt. Dung cởi mở, thân thiện, tính cách lại phóng khoáng, khiến người ta liên tưởng đến tính cách của một người con trai.
Sau một hồi im lặng, cốc sinh tố trên tay Dung đã vơi đi quá nửa, cô bắt đầu vào thẳng vấn đề.
- Nhi, bạn biết Vũ thích bạn chứ? Thực ra Vũ thích bạn từ rất lâu rồi!
Tiết lộ động trời này khiến Nhi hơi thảng thốt, như một màn pháo hoa nổ trong đầu cô, ban đầu thì tiếng nổ có thể khiến người khác giật mình, nhưng sau đó sẽ là một khung cảnh vô cùng xinh đẹp.
- Tôi biết tôi đến gặp bạn nói chuyện này nghe có vẻ hơi vô lý. Nhưng tôi nghĩ Vũ chắc chắn sẽ không bao giờ thổ lộ với bạn.
- Tại sao bạn có thể khẳng định vậy?
- Cậu ấy thích bạn từ lâu lắm rồi, cũng chỉ âm thầm quan tâm đến bạn, chăm sóc cho bạn. Bạn thử nghĩ xem, nếu không vì thế thì tại sao cậu ấy nhận lời giúp bạn một lời nhờ vả vô lý như thế? Lại nhiệt tình làm mà không một câu oán thán. Bạn nghĩ ai có thể kiên nhẫn được như thế nếu không phải người ấy yêu bạn?
Bước ra khỏi quán café, Dung thở mạnh rồi ngẩng đầu lên trời, những đám mây xám trôi nhè nhẹ, thi thoảng có vài đợt gió lay tán cây xào xạc. Mặc dù cô không biết kết quả thế nào, nhưng cô biết mình vừa làm một việc sáng suốt. Ít ra thì có thể giúp Vũ nói ra tình cảm của mình, ít ra cũng có thể giúp tên bạn thân cứng đầu cứng cổ có một cơ hội khác.
…
Nhi xoay xoay cốc trà đã nguội ngắt, cô không biết phải mở lời thế nào với Vũ, cuối cùng cô cũng chọn nói cho cậu nghe toàn bộ câu chuyện.
- Vũ, chuyện tôi và Lâm ngày xưa hóa ra là chuyện hiểu lầm. Mặc dù ban đầu anh ta có vì cá cược với bạn bè mà tán tỉnh tôi, nhưng anh ta nói về sau anh ta đã lỡ yêu tôi. Khi biết chuyện tôi đã không cho anh ta giải thích, tự động cắt đứt, không còn liên lạc với nhau nữa. Anh ta vì thế mới muốn thu hút sự chú ý của tôi bằng mọi cách.
Vũ chăm chú nghe Nhi kể chuyện, trái tim cậu cũng nguội ngắt theo ly trà. Dường như nhân viên pha chế quên bỏ đường vào ly trà của cậu, uống vào cổ họng thấy vị đắng ngắt xộc lên tận mũi.
Cậu ngẩng đầu tươi cười nhìn Nhi nhưng không thể giấu nổi tia thất vọng thấp thoáng trong ánh mắt, uống một ngụm trà rồi cất giọng nhẹ nhàng.
- Vậy thì tốt, dù sao thì cũng đã hết thời hạn 3 tháng rồi, tôi cũng phải kết toán lời hứa với bà!
- Vũ, cảm ơn ông. Thật sự cảm ơn ông!
Khi Vũ định lấy xe về thì Nhi đứng phía sau đề nghị đi dạo một lát. Hai người bước dọc trên con phố đã nhuốm màu thu sang. Từng đợt gió lạo xạo lá cây khô dưới chân làm mọi âm thanh bỗng chốc trở nên chậm rãi.
- Vũ, tôi nên quay lại với Lâm chứ?
Vũ khựng chân lại một chút, sau đó lại tiếp tục bước đi. Dù sao thì người Nhi yêu trước sau gì vẫn là Lâm, người yêu “đồ giả” như cậu làm gì có tư cách xen vào chuyện tình cảm của hai người ấy. Như thể diễn viên phụ không bao giờ có cơ hội trở thành diễn viên chính, có lẽ Vũ sẽ không bao giờ được làm nam chính trong cuộc đời Nhi. Thở hắt ra một hơi, cậu tươi tỉnh quay sang cô bạn.
- Nên chứ, nếu hai người vì hiểu lầm mà chia tay, vẫn còn tình cảm cơ mà. Sao không thể quay lại được cơ chứ?
- Tôi nghĩ là không được!
- Tại sao?
- Vũ, ông thích tôi? Hơn nữa còn thích tôi lâu lắm rồi?
- Ừ!
- Tại sao không nói với tôi? Tại sao không phủ nhận khi tôi hỏi có nên quay lại với Lâm không? Ông là đồ ngốc đấy à?
-…
Giữa dòng người xuôi ngược, Lâm nhìn từ cửa kính xuống đường phố tấp nập, một cảm giác đau đớn dội lên từ tận đáy lòng. Cuối cùng thì cho dù anh dùng cách nào, có tìm mọi phương pháp, cũng không thể khiến Nhi quay trở về bên cạnh mình. Anh đã hạ mình, vứt hết lòng tự tôn của bản thân để níu kéo, xin cô cho anh một cơ hội, nhưng rồi câu trả lời của cô vẫn là không. Cô nói rằng kể cả có là hiểu lầm thì tình cảm đã hết, cô không thể về bên anh được nữa.
Có những chuyện quá khứ, qua rồi chính là qua rồi, có vớt vát thế nào cũng không thể làm lại. Hiểu lầm không phải nguyên nhân khiến người ta lạc mất nhau, chính sự thiếu lòng tin, sự tự tôn quá lớn mới khiến người ta buông tay nhau, để rồi sau này có hối hận cũng không còn kịp nữa.
Những làn gió khẽ đưa hương hoa thơm ngào ngạt, vị thu tràn về từng ngóc ngách, tiếng còi xe inh tai cũng không làm giảm đi cảm giác ngọt ngào trong lòng Vũ. Nhi nắm lấy tay anh, mỉm cười đầy rạng rỡ, chỉ có đi dạo phố thôi cũng khiến cô vui vẻ như vậy.
- Này, tự dưng “giả” thành “thật”, lỡ yêu rồi thì tính sao?
Nhi nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn Vũ, như thể đang làm khó cậu, cũng như thể chờ một câu trả lời.
- Ừ thì “lỡ” rồi, phải yêu thôi chứ tính toán gì nữa!
- Nói thế mà cũng nói à! Dỗi!
Trong tiếng xào xạc của gió, Vũ nhẹ nhàng ôm lấy Nhi, khẽ hôn lên bờ môi đang phụng phịu của cô, mỉm cười ấm áp.
- Nhi! Cảm ơn em đã “lỡ” yêu anh!
........THE END....