MẸ
Nông nổi tuổi trẻ cùng với sự hiếu thắng, nó bước ra khỏi nhà với tất cả tài sản trên người, là hai bàn tay trắng.
***
- Con yêu ba mẹ nhất trên đời!
Câu nói ngây thơ của đứa con 5 tuổi bỗng dưng khiến cho vợ chồng nó cảm thấy ngậm ngùi. Nó thấy như được trở về 20 năm về trước, về cái thời mà nó hay nhõng nhẽo như thế đối với mẹ. Nhưng giờ thì khác rồi, chính nó đã tự nát đập nát cái gia đình ấy...
- Em có lỗi với mẹ quá, biết bao lâu nay, em luôn dằn vặt chính mình. Vì em mà anh với mẹ...Mình về xin lỗi mẹ đi, nha anh???
Cô vợ cắt ngang dòng hồi tưởng ngày nào, nó giật mình trở về với hiện tại. Hối hận là cái cảm giác mà nó nhận được ngay lúc này. 6 năm qua, dường như nó đã quên mất rằng, nó...từng có một người mẹ. Vì hạnh phúc của mình và người con gái nó yêu thương, đứa trẻ ấy đã nhẫn tâm từ bỏ cả chính người phụ nữ từng cực khổ nuôi nấng nó lên người. Và hôm nay, đứa con của nó đã nhắc nhở nó, bắt nó phải nhớ tới trách nhiệm của bản thân mình.
- Ừ...Vậy cuối tuần này anh xin nghỉ phép rồi cả nhà mình về thăm mẹ.
- Vâng, để bé Huy gặp bà nội luôn, từ khi sinh ra tới giờ nó chẳng được bà bế lần nào...
******
- Mẹ ơi! Hôm nào con đưa bạn gái về gặp mẹ nhé!
Từ lúc thằng con trai báo tin đậu ĐH tới giờ thì đây là lần thứ hai bà cảm thấy vui mừng nhất trong đời mình. Cuộc sống quá đỗi vất vả đã khiến cho những niềm vui bình dị nhất cũng trở thành hạnh phúc nhất đối với bà. Và hôm nay cũng vậy, nghe thằng con trai dẫn bạn gái nó về, thì trong đầu bà đã hiện lên trước những dự tính sẵn cho gia đình bé nhỏ của thằng con mình.
- Gớm, con bé nào mà xui số thế kia không biết!
- Mẹ này, đừng có ăn hiếp bạn gái con đấy nhá!
- Vâng, tôi biết rồi...
Cả hai mẹ con phá lên cười. Tuy không giàu có như người ta nhưng gia đình nó luôn tràn ngập niềm vui. Và...sẽ hoàn hảo biết bao nếu như bố nó không mất sớm trong chiến tranh. Mặc dầu vậy, sự đảm đang của người phụ nữ ấy đã vượt lên trên tất cả mọi khó khăn. Bằng chứng là thằng con trai vừa mới đỗ ĐH kia...
******
- Thưa bác cháu mới tới!
- Con nhà ai mà ngoan thế! Vào nhà đi cháu!
Bữa ra mắt hôm ấy của bạn gái nó tất thành công, hay nói thẳng ra là cô gái đã chiếm trọn được tình cảm của "bà mẹ chồng tương lai". Từ việc giao tiếp, cho đến việc bếp núc nhà cửa. Bà đều khen cô, giỏi trong cách ăn nói, đảm đang trong nội trợ. Và hơn hết nữa, cô và bà nói chuyện rất hợp nhau. Điều này làm nó rất vui, nó cứ sợ cái vấn đề muôn thuở là "mẹ chồng nàng dâu" sẽ xảy ra, nhưng sau ngày hôm nay nó dám chắc chắn một điều rằng, chuyện đó không bao giờ xuất hiện.
Thế nhưng mọi chuyện sẽ êm đẹp nếu như hôm đó mẹ nó không đi coi thầy. Cả hai không hợp tuổi, nó và cô vợ, nếu cố gắng đến với nhau, chắc chắn sau này gia đình nó sẽ đổ vỡ. Nó cố gắng giải thích, chứng minh rằng cô gái đó là hợp với nó. Nhưng...với cái định kiến ấy, cho dù nó cố như thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thay đổi được gì. Cãi nhau, đó là điều chắc chắn, nhưng sẽ không đến nổi nào nếu như nó...
******
- Con và cô ấy yêu nhau. Tình yêu của tụi con sẽ vượt qua tất cả. Mẹ đừng nghe lời vớ vẩn. Dù thế nào thì người đi theo con hết quãng đời còn lại là cô ấy chứ không phải mẹ. Nếu mẹ không ủng hộ thì đừng can thiệp vào đời con, tự con quyết định nó!
Bà cảm thấy bất ngờ, đây là lần đầu tiên trong suốt 26 năm qua, bà nghe được những lời bất hiếu đó từ chính thằng con trai mình. Tất cả những gì bà làm chỉ muốn tốt cho nó. Bởi...cuộc đời bà đã quá khổ cực, bà không muốn nó vấp phải bất cứ sai lầm nào dù là nhỏ nhất. Vậy thì có gì sai? Đau đớn, tức giận. Bà cho nó một tát trời giáng và không quên kèm theo một câu nói. Câu nói đã làm bà và nó, cả hai người, phải mang theo hối hận suốt cả quãng đời còn lại...
- Được rồi, nếu mày đã nói vậy thì từ nay mày đừng bước vào căn nhà này nữa, tao không có đứa con như mày. Đồ mất dạy!
Nông nổi tuổi trẻ cùng với sự háu thắng, nó bước ra khỏi nhà với tất cả tài sản trên người, là hai bàn tay trắng. Không thèm nhìn lấy mẹ một lần, nó bước đi. Bà đứng trong nhà nhìn ra, bóng thằng con trai khuất dần. Bà muốn gọi nó lại, nhưng...như vậy là đồng ý với cuộc hôn nhân đó. Không! Bà nhất định không chịu thay đổi ý kiến của mình. Mặc xác nó, chắc rồi nó cũng sẽ về nhà. Bà cứ đinh ninh như vậy...
******
Bốn ngày...từ Tp.HCM ra Thanh Hoá. Cả nhà nó đều mệt mỏi thấy rõ. 6 năm trôi qua kể từ khi nó rời khỏi căn nhà đó, mọi thứ nơi đây đã thay đổi. Chắc chưa ai trải qua tình huống của nó lúc này...nó không biết tìm nhà mình ở đâu.
- Bác ơi, bác biết nhà cô Loan ở đâu không bác...
- Cháu là ai? Mà kiếm cô Loan có việc gì thế?
- Cháu...
cháu là con trai cô Loan!
- Trời ơi! Khang! Là mày à? Mày...
Hai vợ chồng nó, cả đứa con nữa, đều ngạc nhiên trước thái độ tức giận của người đàn bà lạ lẫm này. Bà đi vội về phía trước, cả nhà nó bước nhanh theo...
Người hàng xóm mà "có lẽ trước đây nó từng quen" đưa nó đến căn nhà cách đó khoảng một trăm mét. Cửa đóng im lìm, không khí vắng lặng. Chợt nó định kêu cửa thì người hàng xóm ấy đã lấy chìa khoá và mở cửa cho nó vào nhà. Hơi bất ngờ, nó không hiểu vì sao người đàn bà ấy lại có chìa khoá nhà mình. Định hỏi một điều gì đó, nhưng...nó lại thôi.
Vào trong. Không một ai. Nhìn quanh khắp nhà, bỗng...nó chợt lặng người. Nơi góc tường là một chiếc bàn thờ nhỏ, và trên đó không ai khác là tấm hình mẹ nó với nụ cười hiền hậu ngày nào. Vứt đồ đạc trên tay nó chạy tới, ôm chặt tấm hình. Khóc. Nó khóc nức nở, khóc như chưa từng được khóc...Tiếng nấc đứt quãng, hơi thở nó gấp gáp, nước mắt nó, cứ thế, cứ thế tuôn trào.
- Mẹ mày mất được hai năm rồi! Trước lúc mất bà đưa chìa khoá nhà này cho tao, bà bảo nếu mày trở về hãy đưa tận tay cho mày. Nó là tài sản cuối cùng mà bà còn để có thể cho mày. Thằng mất dạy! Mẹ mày đối xử như thế là chưa đủ tốt với mày à?
............
- Lúc hấp hối, bà ấy khóc, mày biết mẹ mày nói gì với tao không? Bà muốn trước khi chết có thể nghe được tiếng mày, dù là tiếng mày mắng chửi bà ấy cũng yên lòng nhắm mắt. Vậy mà mày...
............
- Tao nói thật. Thứ như mày không xứng đáng làm con bà ấy đâu Khang à. Không xứng đáng!
Từng lời nói của người đàn bà kia, là từng nhát dao cứa vào lòng nó, sé nát tâm can nó. Đặt hình mẹ nó xuống, trên bàn là một quyển sổ. Cầm quyển sổ trên tay, nó bắt đầu đọc...
Khang à, nếu một ngày con đọc được những dòng này, thì chắc có lẽ ngày đó mẹ đã không còn nữa. Mẹ hối hận lắm. Mẹ không ngờ sự quan tâm, lo lắng của mẹ lại khiến cho con ghét mẹ, hận mẹ đến vậy. Mẹ xin lỗi con nhiều lắm, chính mẹ đã phá vỡ hạnh phúc của gia đình mình. Và suýt nữa, mẹ đã phá vỡ luôn hạnh phúc của cuộc đời con rồi. Mẹ xin lỗi con...
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay mẹ quyết định vào Sài Gòn tìm con, bởi mẹ nhớ con lắm Khang à. Mẹ cứ nghĩ là con chỉ giận dỗi, ở nhà bạn vài ba ngày rồi về. Nhưng hai tháng rồi mẹ chưa thấy con về nữa. Mẹ tìm con nhưng Sài Gòn rộng lớn quá con à, mẹ không biết tìm con ở đâu nữa...
Ngày...tháng...năm...
Mẹ không yên tâm Khang à, con ra đi với hai bàn tay trắng. Không biết con có thể gây dựng sự nghiệp được không? Không biết người con gái ấy có chấp nhận con không, hay sợ con không lo được rồi rời bỏ con? Mẹ lo lắm, mẹ muốn biết một chút tin tức gì đó của con...
............
Ngày...tháng...năm...
Có lẽ đây là lần cuối mẹ vào Sài Gòn tìm con. Hôm qua mẹ thấy không được khỏe, đến bệnh viện thì bác sĩ bảo mẹ bị ung thư gan thời kì cuối rồi, có lẽ không còn sống thêm được bao lâu nữa. Mẹ muốn gặp con, một lần cuối cùng này thôi. Chắc ông trời không cho mẹ toại nguyện. Giữa cả triệu người ở đây, làm sao mẹ tìm được con hả Khang?
Vậy ra trong suốt sáu năm qua, mẹ nó đã vào Tp.HCM tìm nó đúng tám lần, và có lẽ là sẽ nhiều hơn như thế nếu như...mẹ nó không ra đi sớm như vậy. Càng đọc, nó càng hối hận. Nó không ngờ rằng nó đã gây ra cho mẹ nó sự thất vọng lớn đến như vậy. Còn đối với nó, sự giận dỗi đã làm mờ mắt nó, khoảng thời gian đó, nó dường như quên mất rằng nó từng có một người mẹ. Nó ước, nếu có thể quay trở lại thì ngày hôm đó đã không nói những lời bất hiếu đó với mẹ nó, và một điều chắc chắn rằng nó sẽ không bao giờ bỏ đi...
Bên cạnh quyển sổ là cả chục bức thư, những bức thư do chính tay bà viết nhưng sẽ chẳng bao giờ gửi được, không phải bà không muốn gửi mà là...không thể gửi. Gửi làm sao được khi bà không thể biết thằng con mình đang ở đâu, khi trong ô địa chỉ người nhận vẫn còn để trống...
Gấp lại quyển sổ. Từng trang nhật kí là từng dòng nước mắt nó chảy dài...