Cho tôi tìm lại khoảng trời tuổi thơ
Khi những cơn gió mùa hạ vừa ghé qua, trong tôi bỗng dâng trào một cảm xúc…khó tả. Nhiều người không thích mùa hè vì sự nóng nực và những trận mưa rào ngập lụt. Nhưng tôi thì lại khác, tôi yêu mùa hè. Chỉ có mùa hè tôi mới cảm nhận được một cách trọn vẹn nhất những cơn gió đêm mát lành, những trận mưa rào sảng khoái và cả những khi trời vần vũ mây giông. Tất cả đều có một vẻ quyến rũ rất riêng. Tôi đi học xa nhà từ nhỏ, chỉ có mùa hè là khoảng thời gian được về với gia đình, với bố mẹ. Vì thế mỗi phút giây nghỉ hè bên gia đình thật quý giá và đáng trân trọng biết bao. Gia đình tôi ở một vùng núi, đường sá gập ghềnh, trắc trở, vì vậy bố mẹ gửi tôi cho bà nội để đi học cho tiện. Con đi trường học, còn mẹ, mẹ đi trường đời.
Kể từ năm thứ 3 đại học, tôi biết mình đã chẳng còn kì nghỉ hè nào trong cuộc đời nữa. Những lần về thăm bố mẹ cứ thế ngắn lại. Mùa hè chỉ còn là những kỷ niệm khiến lòng tôi xao xuyến biết bao nhiêu. Vì vậy, mỗi khi có dịp nghỉ dài ngày, khi bạn bè còn đang lo tìm chỗ ăn chơi thì tôi chỉ nghĩ đơn giản là mình cần về nhà. Tôi còn nhiều cơ hội đi chơi nhưng không phải lúc nào cũng có thể về thăm gia đình. Bạn bè thì có nhiều nhưng tôi chỉ có một cha, một mẹ thôi. Về nhà, chỉ cần nằm gối đầu lên đùi mẹ là đã thấy bình yên lắm.
Về với suối nguồn, về với núi non, về với tĩnh lặng, về để ăn bát canh rau đắng mẹ nấu.
Mỗi khi trở về nhà, việc đầu tiên tôi làm là chạy lên đỉnh đồi hú hét cho đã. Từ trên cao nhìn xuống, tôi thu vào đôi mắt cả một bức tranh khổng lồ, có mây, có núi, có ruộng đồng, có những mái nhà nhấp nhô và có con suối nhỏ. Trên đỉnh đồi hoa tàu bay mọc nhiều lắm, chỉ cần chạm nhẹ vào cây thôi là những hạt bông trắng đã bay tung, trắng xóa cả một góc đồi. Tôi thường chu miệng thổi phù phù cho chúng bay lên trời, rồi lấy làm thích thú. Quê hương tôi thì mùa nào cũng đẹp, nhưng tôi lại không được ở nhà suốt bốn mùa, vì thế trong ký ức của tôi chỉ toàn những kỷ niệm gắn với mùa hè. Mùa đông bầu trời lúc nào cũng xam xám, những bông lau xám, những ngọn núi “trốn” biệt tích trong sương mù dày đặc mấy tháng trời, những cành xoan khẳng khiu, trơ trụi lá, phác họa vào nền trời một bức tranh ma quái. Đấy, ký ức về mùa đông chỉ có thế.
Tôi có một thằng em trai. Hồi bé hai chị em vẫn hay thi hét với nhau nhưng bây giờ nó cao lớn hơn tôi và giọng nói thì trầm trầm ra dáng người lớn rồi. Hồi nhỏ tôi đi đâu thằng em cũng lon ton chạy theo, hình như trẻ con đứa nào cũng thế, thích chạy theo người lớn, thích bắt chước người lớn. Nhưng chỉ một vài năm sau nó có những thằng bạn mới, thế là tôi bị ra rìa.
Hồi nhỏ hai chị em tôi thường chăn trâu trên đồi. Thực ra chăn trâu cũng không phải là công việc gì vất vả, nặng nhọc lắm đâu. Cứ đầu giờ chiều hai chị em lùa trâu lên đồi, cho nó gặm cỏ thoải mái, đến chiều muộn cho nó xuống suối tắm sạch sẽ, mát mẻ rồi dắt về chuồng. Con trâu ấy là một con nghé nho nhỏ, xinh xinh, tôi đặt tên cho nó là Mao Mao. Thằng em tôi có một tuyệt chiêu trèo lên lưng trâu, đó là lựa khi trâu cúi xuống gặm cỏ, nó sẽ “đè đầu cưỡi cổ” con trâu rồi tót lên lưng. Tôi thì không dám “manh động” như thế. Chỉ dám trèo lên lưng trâu ngồi lúc đó đang nằm, sau đó hô trâu đứng dậy. Nhưng cũng có khi con trâu điên lên chạy vọt đi, thế là tôi rơi xuống đất, lăn hơn chục vòng, may mà có lớp lá quế khô rất dày, nếu không thì cũng “thịt nát xương tan” rồi. Cũng có khi chị em tôi mải chơi, lơ là việc trông nom con Mao Mao. Một hôm nó ốm, không hiểu ăn phải cây gì độc hay bị rắn cắn. Tôi đã hối hận vô cùng vì hôm trước hai chị em còn tị nhau việc dắt trâu về. Con Mao Mao bỏ ăn mấy ngày, rồi nó chết. Chị em tôi đã khóc suốt hai tuần sau đó. Thật sự với một đứa trẻ, khi một con vật thân thiết chết đi cũng không khác gì mất đi một người bạn.
Hồi nhỏ tôi thích nhất là đi tắm suối, nhưng toàn phải trốn mẹ, vì thế cái cảm giác lén lút làm việc mình thích càng khiến tôi thấy thú vị. Tôi thích ngâm mình trong làn nước mát rượi, ngửa mặt lên trời nhìn mây vẩn vơ bay. Thằng em tôi thường chọn một tảng đá cao rồi phi như mũi tên xuống mặt nước, nước bắn tóe tung, nó lặn ngụp chán chê rồi lè lưỡi trêu tôi. Mặc dù thích lắm nhưng tôi không dám bắt chước nó vì tôi không biết bơi. Tôi thường chỉ nhẩn nha chơi ở chỗ nước nông và nhặt nhạnh những hòn đá kì quái mà tôi gọi là “kiệt tác của thiên nhiên”. Tôi đã thử làm đủ mọi cách, từ việc cho chuồn chuồn cắn rốn đến việc ôm thân chuối suốt ba mùa hè, chân đập bùm bùm xuống nước tập bơi mà mãi cứ lặn nổi bơi chìm. Theo nhận định của đám bạn thì trong việc bơi lội, tôi là đứa “ngu lâu, dốt bền, khó đào tạo”.
Mà hồi đó trẻ trâu, đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ ăn gì, chơi gì, có trò gì mới. Hết bơi lội bì bõm, chúng tôi lại nghĩ ra trò chặt nứa đóng mảng, “phao cứu sinh” của chúng tôi lúc đó là hai khúc chuối trắng nõn nà buộc ở hai bên. Rồi năm sáu đứa trèo lên cái mảng đó, cho nó trôi dọc con suối. Mỗi lần qua chỗ nước siết tôi lại bị văng xuống nước và vì không biết bơi nên sẽ có đứa nhảy xuống túm áo tôi lôi lên. Tôi thề, nếu mẹ tôi mà biết những chuyện này, mẹ sẽ đánh cho tôi tét mông. Nhưng tôi đã giấu những trò nghịch ngợm của mình suốt những năm tháng tuổi thơ.
Hồi nhỏ tôi thích sách lắm. Tôi nhớ có một lần tôi đã mang sách đi “giặt”. Lúc đó tôi chưa vào lớp một nên mẹ có xin mấy quyển sách học vần về cho tôi. Chẳng hiểu sao mẹ lại để lên gác bếp không cho tôi động vào. Thế là nhân lúc mẹ đi vắng, tôi kê ghế trèo lên lấy xuống. Thấy sách bị bồ hóng bám đầy, tôi quyết định nhúng nó vào xô nước, lấy xà phòng và bàn chải chà lấy chà để. Chà xong thì quyển sách cũng nát bét. Không hiểu sao lúc đó tôi rất có hứng thú với sách nhưng sách không phải để đọc mà chỉ để làm trò. Tôi thường lấy mấy quyển tiểu thuyết dày cộm của mẹ, giở ra giả vờ đọc và tưởng tượng ra một câu chuyện lâm li bi đát có hoàng tử, công chua và con quái vật khổng lồ. Lúc đó tôi chưa biết đọc đâu, sách còn cầm ngược cơ mà. Rồi đi đâu tôi cũng cầm theo quyển Tiếng Việt, giở đúng trang có hình vẽ hai chị em, hàng xóm bảo tôi yêu sách thế chắc lớn lên học giỏi lắm, học giỏi chưa thấy đâu, chỉ thấy quyển sách lem nhem bẩn thỉu hết.
Hồi bé chúng tôi cũng rất thích chơi làm nhà, cột nhà bằng thân cây chó đẻ và lợp bằng lá chuối. Tôi cũng thường lấy trộm gạo của mẹ, bỏ vào ống bơ và nhóm bếp nấu cơm hệt như ở nhà. Lúc đó có một đứa đóng vai bố, một đứa đóng vai mẹ và một vài đứa đóng vai con. Cũng xưng hô “mình ơi”, “bố ơi”, “mẹ ơi” như đúng rồi. Nhưng để thành một gia đình, chúng tôi cũng làm “đám cưới” đàng hoàng đấy nhé! Đứa nào làm cô dâu thì sướng lắm, được cài đủ loại hoa hoét lên đầu, được khoác bao tải lên người làm váy và quan trọng nhất là được cho lên “kiệu” khiêng đi lòng vòng.
Hồi ấy chúng tôi cũng chịu ảnh hưởng khá “nghiêm trọng” từ phim ảnh. Lúc đó nhà tôi có một cái tivi đen trắng, cứ tối đến là cả xóm kéo đến xem phim, y như cái rạp chiếu phim mini. Xong đứa nào đứa nấy mắt trước chơi trò “tung chưởng” như trong phim Bao Thanh Thiên, đứa nào “dính chưởng” thì “Ựa” một cái, phụt nước bọt, giả vờ chết. Cái thói quen bắt chước theo phim còn kéo dài đến tận hồi phim Nàng Đê Chang Kưm, lúc đó chúng tôi thường đi săn nhái bén, bắt được con nào là trói ngấu nghiến bốn chân nó lại, lấy gai mây…châm cứu y như trong phim. Đến lúc con vật khốn khổ tắt thở thì ra sức hô hấp nhân tạo và ép tim ngoài lồng ngực cho nó sống lại. Nhưng cuối cùng thì: “Chúng tôi rất tiếc. Chúng tôi đã cố gắng hết sức!”. Thế rồi chúng tôi mang xác con nhái bén đi chôn, đắp mộ đàng hoàng, có vòng hoa đàng hoàng, cắm mấy cái que xuống giả làm que hương rồi làm lễ mai táng cho nó.
Những trò nghịch ngợm của chúng tôi ngày ấy thì kể cả ngày không hết. Lúc đó chỉ nghĩ đến việc ăn gì, chơi gì thôi mà. Những ký ức đó không mất đi mà chỉ được cất giữ cẩn thận trong một ngăn rất sâu của tâm hồn. Để rồi bất chợt có cái gì đó gợi lại, ký ức tuổi thơ lại ùa về như dòng nước lũ. Một tuổi thơ “dữ dội” với những trò nghịch dại, nhưng cũng là một tuổi thơ đầy đủ và trọn vẹn. Tôi cảm thấy may mắn khi mình được sinh ra và lớn lên ở nông thôn, nếu không tôi đã không thể có những ký ức tuyệt vời như thế. Những đứa trẻ thành phố bây giờ chỉ biết học và học, tôi thấy bọn trẻ học quanh năm và dường như chẳng có kì nghỉ hè.
Giờ đây mỗi khi tôi trở lại con đường nhỏ - nơi tôi chập chững đi những bước đầu tiên, theo mẹ lên nương, theo cha đi rẫy, tôi lại không khỏi bồi hồi. Tôi bỗng dưng nhớ tới câu hát: “Đây là mặt đất, đây là trời cao, đây là nơi đã sinh ra con. Bước chân bé nhỏ, bước đi theo cha, dấu chân đầu tiên trên đường đời”. Con đường ấy tôi đã đi và về không biết bao nhiêu lần. Cảnh vật thì vẫn như thế nhưng tôi không sao tìm lại được cảm giác ngày ấy. Bạn bè tản mát mỗi người mội phương, cô bạn thân nhất của tôi cũng đã có chồng con. Khi những người bạn thân thiết nhất rời xa mình thì nơi đây chỉ còn những kỷ niệm và niềm thương nỗi nhớ.
“Cho tôi tìm lại ngọn đồi,
Cho tôi tìm lại khoảng trời tuổi thơ”.
Tôi là một cô gái sinh ra từ bản làng, lớn lên từ núi. Đâu đó trong con người tôi vẫn phảng phất cái tự nhiên, hoang dã của núi rừng, cái mạnh mẽ và khảng khái của người miền núi. Tôi đã uống nước nguồn miền Bắc, ăn gạo thơm từ núi rừng Tây Bắc, thì “Tâm hồn ta là Tây Bắc chứ còn đâu” (Chế Lan Viên). Rời xa quê hương để học hành và bắt đầu công việc ở một thành phố nhộn nhịp. Đôi khi cái cảm giác thiếu gia đình, thiếu quê hương, khiến người ta tủi thân kinh khủng và chỉ muốn òa khóc như một đứa trẻ.
Mỗi lần về rồi lại đi, thực tình chỉ muốn gói ghém tất cả lại, bỏ vào vali mang theo. Tôi ước mình có thể bê cả Yên Bái đặt cạnh Hà Nội, để được sà vào lòng mẹ mỗi cuối tuần về. Đường về nhà sao mà xa xôi quá, nhớ thương nhiều cũng chẳng biết phải làm sao.
Lần giở từng món đồ mẹ gói ghém cho mang theo, thấy lòng buồn man mác. Cái cảm giác này tôi đã trải qua nhiều lần rồi, nhưng lần này tôi không khóc. Đêm qua mẹ không ngủ được, tôi cũng không ngủ được, nằm lặng nghe tiếng chó sủa và tiếng gà gáy sang canh. Ước gì thời gian ngưng đọng lại để tôi được ở gần mẹ thêm chút nữa.
Tạm biệt bình yên. Tạm biệt khoảng trời xanh thăm thẳm ôm ấp cả tuổi thơ tôi. Tôi lại về với một Hà Nội lúc nào cũng huyên náo và rực rỡ ánh đèn. Tạm biệt gia đình. Tôi lao vào vòng xoáy cuộc đời. Tuổi tôi trẻ, lòng tôi đẹp với những ước mơ, hoài bão. Đôi chân tôi đã đủ vững để tự bước đi, tôi đã đủ khôn lớn để tự vùng vẫy trên những khoảng trời mà tôi muốn, vậy mà tôi vẫn thấy mình nhỏ bé mỗi khi đứng trước bố mẹ.
Bố vẫn thế, vẫn trầm lặng như ngày hôm qua, bố không thích để lộ cảm xúc ra ngoài. Nhưng đằng sau cặp kính kia, tôi biết mắt bố sẽ ươn ướt khi nhìn theo chiếc xe lăn bánh đưa con gái bố đến một miền đất khác. Nơi ấy không có mây chiều vẩn vơ trên đỉnh núi.
Ngồi nghe những bài hát mà bỗ vẫn thích nghe. Con nhớ nhà. Con nhớ bố. Con phải làm sao?
“Bình nguyên thiết tha, đời ta quen với rừng hoang.
Nửa đêm phố xa, chợt nhớ ánh trăng quê nhà
Bình nguyên thiết tha, đời ta quen mái nhà xưa
Bàn chân đã đi mà sao trái tim quay về”.
Nhớ ánh mắt trầm ngâm của bố. Nhớ bàn tay gầy gầy, xương xương và chai sạm của mẹ cứ xoa xoa đôi bàn tay bé nhỏ của con như quyến luyến không muốn rời. Đôi khi thèm lắm cái cảm giác được ôm mẹ ngủ một giấc thật bình yên. Thèm quay quắt một bát canh nóng mẹ nấu.
Gần đây tôi về, mẹ hay kể lại những chuyện lúc tôi còn bé, mẹ ngồi bên bếp lửa, tôi ngồi một bên, con mèo ngồi một bên. Con mèo kêu “Meo meo”, tôi quát nó: “Đây là mẹ tao chứ có phải mẹ mày đâu mà gọi!”. Hơn hai mươi năm qua, đây là con mèo thứ bao nhiêu tôi cũng không biết nữa. Lần này tôi về, tóc bố bạc thêm một ít, da mẹ nhăn thêm mấy phần.
Có phải mẹ đã nhớ con nhiều lắm không mẹ?
“Nhấp chút phiêu diêu buồn, ngắm cánh lan bên vườn. Quê nhà tôi thương nhớ.
Nhớ bước chân trong rừng, vắt lá cơn mưa nguồn, bao người không trở về.
Nhớ tóc phai sương mờ, nước mắt chan nụ cười. Quê nhà thương nhớ ơi!”
• Nguyễn Hằng Nga
- Cơn mưa tuổi thơ
Tuổi thơ tôi gắn liền với những cơn mưa rào, tôi thích mưa, thích được cùng lũ trẻ con quanh xóm kéo nhau ra đường lội những quãng đường nước ngập, rồi chạy toán loạn ai về nhà nấy mỗi khi có tiếng sấm chớp nổ ầm oàng cùng những tia chớp giận giữ trên khoảng trời mịt mù mây đen. Mắt chăm chú nhìn ra khoảng sân nhỏ trước nhà ,tay đếm những bong bóng vỡ trên mắt nước, mắt ngang dọc đợi mẹ đi khuất là phi ra ngoài đường đội mưa chơi đá bóng cùng mấy đứa trẻ con
Tôi còn nhớ cái ngày bé xíu, mỗi lần mẹ đi chợ hoặc ra đồng gặp phải những trận mưa rào không ngớt, tôi ra hiên ngồi ngóng mẹ rất lo âu. Khi thấy bong mẹ thấp thoáng ngoài ngõ, tôi vội reo lên như đứa trẻ được mẹ thưởng cho món quà mà mình yêu thích nhất. Rồi sau đó mới an tâm chạy theo lũ bạn đi chơi, đứa nào cũng thi nhau lấy chậu hứng những giọt nước mưa và bảo nhau rằng “Nước mắt của trời, phải hứng lấy, chắc chắn nước mắt sẽ ngọt bởi ông trời như một vị thần tiên, nước mắt của ông chắc cũng như nước tiên,rồi thi nhau uống từng ngụm và nô nhau cười một cách sảng khoái”
Tuổi thơ tôi có rất nhiều kỷ niệm về những ngày mưa, Có những đêm mưa lụt, nước ao từ nhà này tràn sang nhà kia, tôi chạy theo bố đi soi đèn canh cá, và nhìn mẹ và bố đắp bờ. Khi đó vì sợ mưa lạnh và ốm, bố mẹ nhất quyết đuổi tôi về nhà, tôi nằm ngay bờ đê ăn vạ. Bố bế tôi vào nằm trong lán trú mưa, ôm tôi vỗ về “ Không biết con giống ai mà lúc nào cũng bướng bỉnh ngang ngược” Khi đó, tôi ôm chặt vào vai bố thì thầm “Con muốn cùng bố mẹ làm việc mà” trong khi mắt thì mơ màng vì buồn .Mưa mát lạnh và nước mưa nhễ nhại trên mặt bố, cảm nhận thấy bờ vai bố run nhẹ, tiếng nói cười của bố mẹ đi cả vào giấc ngủ của cái con cua nhỏ ngang bướng vẫn ngủ gục trên lưng bố lúc bố cõng về nhà. Mưa chảy vào tận trong giấc mơ. Dịu nhẹ.
Là những ngày cứ nhõng nhẽo theo mẹ đi chợ ăn quà, khóc lóc năn nỉ, cuối cùng mẹ lại phải cõng trên lưng. Núp dưới lưng mẹ trong mưa, cảm nhận được từng dòng nước mưa chảy dọc sống lưng mẹ,nhưng thấy mặn mặn mà không hiểu. Bình thường uống nước mưa ngọt, muối ở đâu ra? Rồi quàng tay ôm chặt cổ mẹ thì thầm “ Còn thích được cõng lắm, sau này con lớn, con sẽ cõng mẹ đi chơi”. Mẹ mắng yêu “ Vâng, cô lớn đi rồi không bắt tôi cõng cô là tôi thấy khỏe người rồi” Dù còn bé tẹo thôi, nhưng cũng cảm nhận thấy đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất.
Khi lớn lên rồi, thấy mưa không còn cảm nhận được cái sự trong veo ở tâm hồn, không còn thấy cái bình yên vì được bố mẹ che chở. Mỗi lần mưa, vẫn phải tự đi làm trên con đường xa tít, hạt mưa xối vào mặt, rát buốt,lạnh ngắt mới cảm nhận được cái nhọc nhằn của bố, sự vất vả của mẹ sau những trận mưa lụt vẫn phải ra đồng vớt lúa về, những đêm mưa lụt phải thức đêm canh ao cá. Thấy long xót xa vì mình luôn là người chỉ biết sống trong sự đòi hỏi và gây phiền phức
Mưa bây giờ buồn lắm! Mỗi lần nhìn thấy mưa, con người ta lại cảm nhận được cái sự cô đơn đến tận cùng. Không nghe được tiếng mưa trên lá, trên cỏ hay trên mái ngói lục đục. Mưa ào ạt hòa vào tiếng gió vi vu tạo nên những âm thanh nghe hoang hoải... Chớp mắt nhìn xa, không còn nhìn thấy khoảng sân vẫn thường tắm mưa, không thấy những cánh đồng ngập nước ở đâu? Chỉ thấy người hối hả chen nhau còi xe ầm ĩ, ở những góc phố người ta tìm vải bạt che cho hàng hóa bán ở ven đường.
Những người cô đơn, họ yêu mưa, nhưng cũng sợ mưa. Họ yêu mưa bởi khi đứng trong mưa, người ta không nhìn thấy giọt nước mắt yếu đuối hòa trong mưa, họ cũng sợ mưa, vì đối diện với mưa, nỗi cô đơn, nỗi nhớ ngày càng da diết. Bản chất những giọt” mưa” không mang theo cảm xúc, chỉ có người ngắm mưa, lắng nghe mưa, đi trong mưa đã ngộ nhận rằng đó là cảm xúc của ” mưa” những cung bậc của xúc cảm đó chi khi đối diện với sự cô đơn, con người ta sống thật với chính mình hơn, lúc trầm lặng cô đơn, lúc hờn tủi than vãn, lúc tuyệt vọng lang thang… và những giai điệu mưa mà người ta cho là thấm đượm ánh buốn, mưa nào có làm ướt lòng ai?Sao nghe trong mưa toàn tiếng thở dài ai oán?
Đôi khi mỗi chúng ta luôn cần tình yêu. Tìm đâu ra người ấy giữa cuộc đời bộn bề trăm ngả này. Lao vào với công việc. lấy mệt mỏi thân xác xua tan đi những ý nghĩ mông lung. Mỗi lúc chạm vào nỗi buồn của mưa, đi dưới mưa, vô tình nhìn thấy đôi tình nhân đang hạnh phúc viên mãn trong cái lạnh của đất trời, Có đôi lúc thấy cô đơn mà chạnh lòng tìm kiếm, nhưng càng tìm càng thấy trái tim mình chai li và tuyệt vọng. Cứ ngỡ rằng trái tin này đang đóng băng, liệu mưa lạnh có làm tảng băng tan chảy. Nhưng quả thật, chỉ khi mở lòng với cuộc đời, mới thấy có quá nhiều thứ ta cần quan tâm trước nhất. Hãy yêu thương chính bản thân mình, gia đình mình, những người thân yêu để khi hoà mình với xã hội, nhìn nhận một cách đúng đắn về cuộc đời và những va vấp hay định kiến nên xóa bỏ. Cái nhìn mới đúng đắn về xã hội đang sống có thể tránh được những va vấp, vượt qua những rào cản, mới có thể độc lập một cách tương đối, có thể đứng một mình để tự tin và gánh vác mọi trách nhiệm. Nếu ai đó may mắn trong cuộc đời, có những giọt nước mắt chảy xuôi tuôn theo những cơn mưa, mang theo cả nỗi buồn để rồi ta thức tỉnh và bắt đầu như chưa từng tổn thương. Đau đớn hơn là những giọt nước mắt chảy ngược, những giọt nước mắt không cất thành lời, mà chỉ chạnh long nhìn mưa ai oán. Tiếng khóc, làm lạnh cả tâm hồn để mỗi khi gặp mưa, “mưa” lại dễ làm lòng người ” ảm đạm”.
Thực ra mưa chỉ là quy luật của tạo hóa, cũng như sinh tử là lẽ thường của vạn vật. Còn buồn, vui, hờn tủi… thực chất cũng không phải vì mưa. Nhưng giữa cuộc sống bộn bề này thì chúng ta cũng nên dành cho mình những phút giây để cảm nhận được nỗi buồn trong những cơn mưa, đơn giản là có cái nhìn sâu hơn về cuộc sống. Để mỗi khi thấy cuộc đời hạnh phúc tươi đẹp, ta sẽ biết trân trọng nhiều hơn.
Mưa thành phố bây giờ với trẻ con không phải là kỷ niệm,trẻ con chỉ cảm nhận được cái sự nhếch nhác bẩn thỉu sau những ngày mưa ? Nhà nhà đóng cửa, trẻ con chỉ một số để ý và hỏi "con ếch là con gì?", những người mẹ bảo con "trời mưa, cấm đi chơi, cấm ra đường và cấm tắm mưa biết chưa, toàn axit"? Tôi ít khi nhắc đến chuyện ngày xửa ngày xưa, nhưng thấy lòng tiếc nuối cho những cơn mưa đã xa, những tuổi thơ không còn mưa trong veo như thuở nào, mưa giờ mang đến cho con người đôi khi là gánh nặng. Nào lụt, nào bon ben và tắc đường bẩn thỉu nhem nhuốc, mưa không dịu dàng, không là niềm vui, như ngày xưa vốn thế..
Trời hôm nay mưa nhẹ, được ngồi bên người mình yêu, nhấm nháp từng ngụm trà, kể cho nhau nghe vài câu chuyện, nói với nhau đôi lời yêu thương. Thấy cuộc đời sao mà bình yên và tự tại. Nếu được ở bên cạnh người mình thương yêu,cùng sẻ chia những ngọt bùi trong cuộc sống. Dù có gặp những cơn mưa rào, hung hãn rạch chớp chia đôi đất trời, ta vẫn cảm nhận được sự bình yên đến lạ.Ta cảm nhận được tận cùng của sự cô đơn là phải nắm lấy hạnh phúc trong tay thật chặt