Mà sao người ta cũng vô tâm thật đấy, chẳng bao giờ hỏi han hay nhắn tin trước cho nó. Nhưng nó vẫn chưa bao giờ thôi hi vọng, hi vọng rồi lại vỡ tan thẫn thờ bởi những hành động, những lời nói vô tình mà người ta dành cho nó.
Vậy đấy, tất cả vẫn không đủ kéo nó ra khỏi cái đầm lầy tình yêu đơn phương kia. Nó vẫn muốn bấu víu vào cái thân cây mục nát để chịu đựng cái lạnh, nỗi sợ hãi bóng tối và sự cô đơn mà hi vọng tình yêu của người ta sẽ cứu vớt nó, sẽ đưa nó ra khỏi cái vũng lầy tối tăm ấy, sẽ dẫn nó đến thiên đường hạnh phúc...
Để rồi một ngày cái thân cây kia vỡ nát, nó chìm dần trong vũng bùn tuyệt vọng. Cái mơ ước ngọt ngào, một thời từng khiến trái tim nó run rẩy trong hạnh phúc giờ đây chính viên kẹo ngọt ấy lại đẩy con bé ngốc vào làn mưa nước mắt lạnh đến thấu tim.
Nó không muốn và cũng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nó lại ngồi âm thầm một mình ngắm nhìn những hạt mưa vô hình rơi. Tất cả quá khứ nhoè đi trong mắt...
Từ đây nó yêu mưa, yêu những hạt nước trong vắt như ánh mắt người ta cười, yêu những giọt nước mẳt của trời (mà hình như ngày xưa ông trời cũng yêu đơn phương thì phải).... để rồi giờ đây nước mắt nó hoà với mưa rơi ướt bờ môi ngọt mà sao lạnh giá thế!
Yêu những con gió vô tình ngàn năm mãi thổi...
(Liệu ngày mai anh có trở về _ viết mà như không viết vì kỉ niệm ùa về tim nó nhiều quá! _ mưa cứ nhảy nhót bên mái hiên làm nó nhớ)