Nơi đất lạ đông người lại qua, tôi thèm khát ai đó đi ngang rao bán chiếc vé khứ hồi trở về tuổi thơ, tôi sẽ giành lấy thật nhanh để mùa nhớ không nhức nhối như bây giờ mỗi khi trung thu về…
Trời chiều thu mênh mang, lắng nghe gió lùa tiếng lá rơi nghiêng, rồi sột roạt nằm im lìm bên gốc bàng già nua ven đường. Giàn hoa tigon sắc hồng nhẹ tênh đang rung lên những giai điệu thật êm ái. Tiết trời mùa thu cứ dùng dằng, khó nắm bắt đến lạ. Trên những con phố quen, từng chiếc xe vẫn lao nhanh vun vút, tôi chợt nhận ra một điều gì đó mơ hồ, cảm giác như được nhớ và hồi tưởng lại tháng năm xa. Những gian hàng bày bán bánh trung thu hấp dẫn mấy hôm nay bỗng chốc đông người bon chen nhau chọn bánh. Ai cũng háo hức khi chọn được những chiếc bánh ưng ý để làm quà cho con trẻ… Chợt thấy lòng buồn tênh. Một mùa trung thu nữa sắp đến rồi và lại thêm một lần Tết đoàn viên xa quê, xa nhà… Miền kí ức lại nhức nhối nhớ thương.
Từng giây noron thần kinh bây giờ chằng chịt nỗi nhớ về khoảng trời thơ bé ngày xưa bên xóm nghèo mỗi dịp trung thu về, nắng miền Trung vẫn gắt bỏng rát, rám cả những quả bòng đang treo lơ lửng trên cao. Mùa nhớ cứ chấp chới, chờn vờn trong tâm tưởng và nối đuôi nhau trêu ngươi hiện tại. Nơi thành thị xô bồ, nơi những con người xa lạ hờ hững bước qua nhau, nơi phố xá lên đèn dịu êm nhưng lại thèm khát đâm thủng bức tường thời gian bằng nỗi nhớ chứ không bằng chú mèo máy Doreamon.
Thật lạ, dường như khi càng lớn lên con người ta càng thấy cô đơn và thèm muốn được ngập ngụa trong thế giới tuổi thơ vô lo vô nghĩ. Đi ngang qua những con phố nhộn nhịp mùa Trung thu ở Hà Nội, thấy những chiếc lồng đèn rực rỡ màu sắc, những thứ đồ chơi xa xỉ mà ngày bé chưa bao giò nghĩ tới, rồi những chiếc bánh trung thu cũng đa dạng không kém chợt lòng buồn rượi rượi khi trung thu xưa còn đâu…