“Con trai à, từ hôm nay con không còn là thiên tài nữa. Con đường sắp tới, cha không muốn có ai tán dương con hết lời nữa, nhưng cha hi vọng con hãy giữ phong độ, bằng nghị lực và mồ hôi nước mắt để từng bước lên được đỉnh cao.”
Thời niên thiếu, câu bé ấy đã tỏ ra là người có tài chơi bóng trời phú. Có một lần, cha Messi đưa cậu đến chơi ở câu lạc bộ bóng đá. Vừ hay câu lạc bộ tổ chức đội bóng đá thiếu niên và cha cậu muốn cậu thử sức. Huấn luyện viên từ chối đáp: “Cậu bé mới 5 tuổi, quá nhỏ rồi, trông lại gầy yếu thế kia, thật tình thì không phù hợp”. Người cha nhiều lần thỉnh cầu, huấn luyện viên miễn cưỡng trả lời: “Vậy thì thử đi, nếu như có người thay cậu, tôi sẽ chọn người đó.” Vì lần thứ hai lấy được bóng cậu ấy đã dẫn bóng liên tiếp qua các cầu thủ khác nên cậu ấy không bị ra khỏi sân. Cho đến khi đá vào goal đối phương, huấn luyện viên ngay lập tức thu nhận cậu.
Từ đó, cậu bé bắt đầu sự nghiệp bóng đá thuận lợi của mình. Bởi vì phòng cách đá của cậu rất giống Diego Maradona, không lâu sau đã được mọi người biết đến với danh hiệu: “truyền nhân của Maradona”. Người Argentina đặt kì vọng cao cho cậu bé, giới truyền thông xưa nay cũng chưa từng viết về một cầu thủ thiếu niên: “Cậu bé luyện tập không phải chăm chỉ nhất, nhưng kĩ thuật lại tốt nhất; cậu bé trên sân không phải là người gắng sức nhất, nhưng lại là người có năng lực thần kì nhất. Một thiên tài hiếm có, thiên tài chính là đây” . Trước lời tán dương đó, cậu bé tin chắc mình là một thiên tài bóng đá, tất nhiên một ngày sẽ đứng trên đỉnh cao của bóng đá thế giới. Thế nhưng, vận mệnh của câu bé có nhiều thay đổi năm 11 tuổi.
Năm 11 tuổi, dù là kĩ thuật chơi bóng tăng lên vượt trội, nhưng chiều cao lại chỉ có 1.27m, thấp hơn nhiều so với bạn cùng trang lứa. Câu lạc bộ sắp xếp một đợt kiểm tra sức khỏe cho cậu bé, kết quả làm người ta vô cùng thất vọng, cậu bé bị thiếu hụt hooc-môn tăng trưởng, một loại bệnh hiếm thấy, do bẩm sinh không di truyền, sẽ cảm trở sự phát triển của xương. Thông tin truyền ra, tất cả mọi người ngay lập tức trở mặt với cậu bé, bạn bè chế giễu cậu là “chú lùn”, “người lùn”, câu lạc bộ càng không có bất cứ hi vọng gì với tiền đồ của cậu. “Thiên tài” trong chớp mắt bị ném xuống “mặt đất” một cách tàn nhẫn! Cha Messi cho biết, nếu muốn cậu bé phát triển bình thường mỗi ngày đều phải chú trọng đến hooc-môn tăng trưởng, cả đợt trị liệu kéo dài 3-6 năm, vô cùng tốn kém, gia đình cũng không đủ khả năng, thế là tìm giám đốc câu lạc bộ, mong sự giúp đỡ. Chủ tịch câu lạc bộ nói: “Tình hình kinh doanh của câu lạc bộ không được khả quan cho lắm, không thể đầu tư một số tiền lớn như thế cho một cậu bé được”. “Nhưng nó là một nhân tài” người bố hét lên nói. Chủ tịch câu lạc bộ cười nói: “Điều mà Argentina không thiếu chính là thiên tài bóng đá, hay là ông tìm con đường khác đi.”
Tối hôm đó, cậu bé vô cùng tuyệt vọng, buồn khổ. Trong đêm, bố cậu bé đến bên giường cậu, hỏi: “Con có muốn tiếp tục chơi bóng không?” Cậu bé gật đầu. Ông bố trầm tư một lúc lâu, cuối cùng quyết định, vì giấc mộng bóng đá của con trai, sẽ đưa cậu bé đến Tây Ban Nha tìm cách chữa trị. Trước khi đi, người cha nói với cậu một câu, nó là lời thúc giục cậu bé, luôn khắc cốt ghi tâm câu nói này.
Đến Tây Ban Nha, cậu bé bắt đầu gia nhập một câu lạc bộ khác. Ở Barcelona, cậu bé đá vào 5 quả bóng cho một trân đấu cho thiếu niên, chinh phục được các viên chức của câu lạc bộ. Họ đã đồng ý nhận và giúp đỡ cậu bé, còn giúp cậu trả chi phí chữa bệnh. Trong môi trường mới, cậu dường như lột xác hoàn toàn, cậu chăm chỉ tập luyện, không ngại chấn thương, kiên cường không nản, và cậu đã nhanh chóng nổi lên nhờ tài năng trong học viện Barcelona nơi có không ít những thiên tài bóng đá
Năm 2005, giải bóng đá thiếu niên mở rộng lần thứ 15 khai mạc, anh ấy đại diện cho Argentina thi đấu, đã khiến mọi người kinh ngạc, thu hút ánh nhìn của toàn thế giới. Cuối cùng, cậu đã dẫn dắt đội tuyển Argentina giành chức vô địch, đồng thời cậu còn được bầu chọn là MVP (cầu thủ trẻ tuổi nhất thế giới), những lời tán dương “cậu bé vàng”, “thiên tài”, “vua bóng đá tương lai” được ưu ái đến với cậu. Có người hỏi, trong lòng anh thích danh hiệu nào nhất, anh ấy nói, tôi chỉ nhớ câu nói của ba tôi. “Là câu nào vậy”, anh ấy cười mà không trả lời.
Rất nhiều người lo lắng, anh ấy cũng giống như các tiền bối khác, rốt cục rồi cũng như “sao băng”, dẫu sao trước giờ những thiếu niên nổi tiếng mà thất bại giữa đường cùng không ít. Vài năm sau, mọi người phát hiện ra những bận tâm ban đầu thật thừa thãi rồi, anh ấy đã quyết tâm không thay đổi, khó mà ngăn trở bước chân vững vàng ấy tiến lên. 19 tuổi trở thành cầu thủ chủ lực của đội Barcelona; 20 tuổi trở thành hạt nhân của đội bóng vàng; 21 tuổi là cầu thủ số 1 thế giới. Ngày 01-12-2009, cậu bé 22 tuổi được chọn là quả bóng vàng Châu Âu, trở thành người đầu tiên trong lịch sử Barcelona đạt được danh hiệu này; 22-12, anh bước lên đỉnh cao của bóng đá___được vinh danh là “ông vua bóng đá thế giới”
Anh ấy là ngồi sao quyền uy nhất trong giới bóng đá thế giới____Messi. Đạt được cầu thủ bóng đá thế giới sau không lâu, có phóng viên phỏng vấn anh ấy, “Để có những thành tựu ngày hôm nay, anh muốn cám ơn ai nhất?”, anh ấy nói: “Chính là những người đã xem thường tôi.” Phóng viên chưa hết ngạc nhiên thì Messi tiếp: “Nếu như không có những lời châm biếm và khinh thường kia, tôi cứ tự cho mình là thiên tài, Argentina lúc đó không thiếu thiên tài, nhưng cuối cùng người mà thật sự trở thành thiên tài thì không nhiều.” “Anh không cho mình là thiên tài sao?”, “ Đúng thế, một câu nói của cha tôi đã khiến tôi ghi nhớ suốt đời, đã cổ vũ tôi đi đến ngày hôm nay”
“Là câu gì vậy?”
“Đó là trước ngày tôi đến Tây Ban Nha, cha tôi đã dặn dò tỉ mỉ: Con trai à, từ hôm nay con không còn là thiên tài nữa. Con đường sắp tới, cha không muốn có ai tán dương con hết lời nữa, nhưng cha hi vọng con hỹ giữ phong độ, bằng nghị lực và mồ hôi nước mắt để từng bước lên được đỉnh cao.”