MÌNH BẮT ĐẦU LẠI NHÉ

Posted on at




Đã bao lâu rồi tôi không về lại nơi đây?

Chầm chậm bước vào, đôi mắt tôi dáo dác tìm những vệt kỉ niệm vương đầy trong từng góc nhỏ. Cái khoảng sân đằng kia, tôi thường cùng lũ bạn chuyền nhau trái bóng đầy thích thú sau những giờ học căng thẳng. Băng ghế đá gần đó, bọn con gái lớp tôi dùng làm nơi ăn uống, và chuyện trò đủ mọi đề tài. Tiếng cười rộn rã, tiếng xuýt xoa, những khuôn mặt tinh nghịch, cười duyên trong nắng, màu áo trắng của tà áo dài, tất cả tưởng chừng như đang lướt qua mắt, chảy tràn trong đôi tai tôi đang cố lắng nghe âm thanh của ký ức dội về. Mắt tôi lướt qua cây cổ thụ trong sân, chợt khựng lại khi thấy một dáng người đang đứng nép tựa vào thân cây. Tôi bước lại gần, hình ảnh trong ký ức thân quen ùa về qua khóe mắt, khiến giọng nói tôi run rẩy.

- Phong… là Phong phải không?

Dáng người ấy giật mình quay lại. Đúng là Phong rồi. Vẫn mái tóc dài đen mượt. Vẫn đôi mắt sáng đầy mạnh mẽ. Phong nhìn thấy tôi, đôi mắt sáng ấy mở to đầy ngạc nhiên. Cô ấy không nói gì, hai cánh tay buông thõng, mắt vẫn nhìn tôi không chớp. Mãi một lúc sau, Phong cất tiếng:

- Đã bốn năm không gặp rồi nhỉ…

Tôi như nghe được tiếng xót xa trong câu nói ấy. Tôi chưa kịp trả lời thì Phong quay mặt, tay khẽ chạm vào thân cây cổ thụ.

- Huy còn nhớ cây cổ thụ này không? Xem này, những cái tên… nó vẫn còn đây, giống như thời gian chưa bao giờ trôi trên thân cây này.

kỉ niệm học trò

Tôi còn nhớ chứ. Cái cây cổ thụ có tuổi thọ lâu đời nhất nơi đây, được bọn học sinh chúng tôi lúc đó truyền tai nhau nghe cái truyền thuyết lãng mạn mơ mộng có thể thấy ở bất cứ cuốn tiểu thuyết ngôn tình nào, rằng đôi yêu nhau nào khắc tên lên trên thân cây và cùng cầu nguyện thì họ sẽ ở bên nhau mãi mãi. Tôi khẽ cười:

- Làm sao mà quên được. Nghĩ lại thấy mình lúc đó thật trẻ con, tin vào những cái này.

- Đôi khi con tim cần có nơi để niềm tin bám víu vào.

Lời của Phong nói thật khẽ, thật nhẹ. Có vết xước thoảng qua trong âm thanh của gió. Những rung động năm nào bỗng dậy lên thấp thoáng trong từng nhịp cảm xúc. Cảm xúc của tôi. Và có lẽ của cả Phong.

- Trên thân cây ấy có khắc tên Phong à?

Phong khẽ lắc đầu.

- Đã từng muốn khắc nhưng không được.

- Bị từ chối à?

Phong nhìn tôi, không nói gì mà bước đi:

- Về xem lớp của chúng ta chứ?

Chúng tôi bước đi cạnh nhau với khoảng cách bốn năm trời. Thời gian như một cái chớp mắt, khẽ nhắm và mở ra, tất cả đã trở thành ngày hôm qua với những đổi thay không sao níu giữ. Người mà bốn năm trước với những thân thương, rồi đột ngột chia xa, không một chút tin tức. Giờ gặp lại, những kỉ niệm để nối mọi khoảng cách xa xôi, bỗng như giọt nước tan biến vào hư vô. Đi cạnh nhau mà bước chân cách đến bốn năm đằng đẵng. Tôi chợt nhận ra vị đắng thật sự mà thời gian mang lại.

- Nhớ lớp cũ quá!

Phong nhìn quanh căn phòng. Bốn năm, mọi vật rồi cũng đổi thay. Bàn ghế được sửa sang lại, không còn là dãy ghế bốn người ngồi. Mỗi người có một cái bàn với không gian riêng. Không còn thoải mái tranh giành nhau miếng ổi miếng xoài, không còn thoải mái xem chung quyển sách với đứa bạn khi mình quên mang, hay cùng nhau cười ồ lên khi xem một quyển truyện tranh thú vị nào đó.

- Huy này, cái cửa kính ấy còn nhớ không?

Phong chỉ tay về phía cuối lớp. Cánh cửa kính gần đó, năm lớp 11, bọn con trai chúng tôi chơi bóng nghịch trong lớp, không cẩn thận làm vỡ kính. Mảnh thủy tinh vỡ tung tóe, rơi trúng vào người Phong. Tai nạn đó làm náo động cả trường.

- Nhớ không? Lúc đó Huy là người đã chạy ngay đến bế mình. Vẻ mặt hoảng hốt, lo lắng khi bế hộc tốc lên phòng y tế của Huy, giờ mình vẫn còn nhớ đấy.

Tôi cười cười:

- Ừ. Thấy người Phong rướm đầy máu, đỏ hết cái áo trắng, Huy sợ lắm! May là lúc đó Phong không bị sao ở mặt… nếu không thì…

- Nếu không thì sao?

Phong nhìn tôi. Một màu tối sâu hun hút ẩn trong đôi mắt ấy.

- Nếu không thì Huy sẽ ân hận suốt đời. Mà nhớ lại thì Phong là cô gái đặc biệt nhất Huy từng gặp.

- Sao cơ?

- Chẳng ai như Phong. Người đầy máu mà vẫn còn đùa rằng, “Bạn chạy từ từ thôi, té bây giờ”!

Phong khẽ mỉm cười. Nụ cười đầu tiên sau bốn năm gặp lại nhau. Nụ cười buồn.

- Vì lần đầu tiên một người xa lạ lo cho Phong như thế, dù Huy cũng có phần lỗi.

Sau tai nạn đó, tôi với đám bạn bị đình chỉ học một tuần. Nhưng cũng vì thế mà tôi và Phong trở nên gần nhau hơn. Một thằng nam sinh quậy phá, hay trêu chọc con gái, và rất ngán ngẩm cô lớp trưởng mạnh mẽ có cái tên của Gió, lại có thể cùng nhau ngồi uống trà sữa trong một ngày đẹp trời thế này.

- Đây, quà xin lỗi Phong.

- Một ly trà sữa thôi à?

Phong khi ấy nheo mắt nhìn tôi cười tinh nghịch. Tôi nuốt nước bọt, mặt nhăn nhó nói:

- Thế khi nào đằng ấy muốn uống, cứ gặp Huy.

- Thế mới được chứ.

Phong cười khúc khích. Nhìn khuôn mặt tươi cười của Phong, rồi những miếng băng trắng chi chít trên tay Phong, tôi cúi gầm mặt, giọng đầy ăn năn:

- Xin lỗi…

- Sao Huy cứ phải xin lỗi mãi thế. Đâu phải chỉ một mình Huy gây ra.

Tôi gãi gãi đầu.

- Phong mạnh mẽ thật đấy. Thế mà vẫn cười được.

Phong không nói gì, đôi môi cứ chúm chím nhìn tôi.

- Sao thế? Mặt Huy có dính gì à?

- Không phải. Lúc trước ấy, Huy không ưa mình đâu. Nói chuyện chẳng bao giờ quá một câu. Cái mặt cứ cau có.

Tôi lại gãi gãi đầu.

- Ừ thì… mấy đứa quậy như Huy có thích gì bọn lớp trưởng cứng nhắc đâu…

- Mình cứng nhắc à? Thế… nếu lúc nào Huy cũng nói nhiều với mình như thế này thì mình sẽ suy nghĩ lại.

yêu lại từ đầu

Nói rồi Phong đột ngột cầm ly trà sữa uống dở rồi bỏ đi mất, để lại tôi ngơ ngác với mớ cảm xúc lạ lẫm không biết từ đâu xuất hiện. Nó làm tôi bối rối suốt mấy ngày bị “tạm đuổi”. Nụ cười của Phong kể từ lúc ấy in dấu thật sâu trong ký ức, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ và cảm thấy xót xa khi nụ cười ấy giờ đã không còn. Đôi mắt luôn nở nụ cười đã không còn nữa. Thay vào đó là một nỗi buồn mênh mang sâu vô tận. Bốn năm qua đã xảy ra chuyện gì với Phong, hở Phong?

- Đang nghĩ gì thế?

Tôi giật mình.

- Đang nhớ chuyện cũ à Huy?

- Ừ…

- Có chuyện gì làm Huy nhớ nhất và nuối tiếc nhất không?

Có một câu hỏi luôn day dứt trong lòng tôi suốt bốn năm. Một câu hỏi luôn làm tôi nhói đau khi nhớ về những năm tháng học trò. Một câu hỏi mà tôi luôn mong mỏi được nghe câu trả lời từ người đó. Cổ họng tôi khô rát. Lời nói lúc này thật khó để bật thành hình hài vẹn nguyên. Nó cứ mắc nghẹn lại nơi lưỡi.

- Tại sao… tại sao lúc Phong đi Anh, Phong không nói lời nào cho Huy biết?

Tim tôi bỗng nhói lên. Cái đau của ngày hôm ấy vẫn còn âm ỉ cho đến bây giờ. Phong nhìn tôi, đôi mắt chớp chớp.

- Tại sao Phong lại phải nói cho Huy biết?

Có một tiếng gì đó phát ra trong tim. Thật khẽ. Suốt bốn năm, tôi đã tự nghĩ mọi câu trả lời để dỗ dành con tim mình. Và đó lại là câu trả lời tôi không bao giờ nghĩ đến. Một tiếng nấc hẫng nặng trịch trong tim. Tôi vờ quay mặt lại, để Phong không thấy được khuôn mặt tôi lúc này. Tôi không phải là người giỏi che giấu cảm xúc của mình.

- Thế à… Ừ cũng đúng. Không việc gì Phong phải nói cho Huy biết. Thế còn Phong? Có điều gì làm Phong nuối tiếc nhất không?

Một khoảng im lặng kéo dài. Lặng đến mức chỉ nghe tiếng gió thổi xì xào, tiếng thở nhè nhẹ đều đều của thời gian. Tôi vẫn giữ tư thế đó, không nhìn thấy Phong đằng sau đang làm gì. Sự im lặng đặc quyện đến nghẹt thở. Rồi, giọng nói trong veo ấy cất lên:

- Khi Phong đi, Phong đã để lại một thứ ở đây. Nhưng hình bóng nó vẫn đeo đuổi Phong đến tận bây giờ…

- Là thứ gì?

Giọng nói bắt đầu run rẩy.

- Khi nhận được tin hai ngày nữa cả nhà mình sẽ đi Anh định cư, mình rất bất ngờ. Bố mẹ mình luôn thế, tự ý quyết định mọi chuyện mà không bao giờ hỏi ý kiến mình. Mình hoảng lắm. Không biết phải làm gì cả. Ngay lúc ấy mình quyết định sẽ nói hết tình cảm cho người mình thích. Mình không muốn mang theo thứ tình cảm mà cứ day dứt mãi trong lòng. Mình muốn biết suy nghĩ của người ấy. Thế là mình đã viết một bức thư nhờ bạn thân của người đó gửi giúp.

- Và người đó đã từ chối Phong?

Giọng Phong đầy chua xót.

- Mình đã đến chỗ hẹn đợi người ấy. Suốt 6 tiếng đồng hồ. Nhưng người ấy không đến. Ngày mình đi, mình để lại thứ tình cảm ấy ở đây. Mình nghĩ là mình sẽ quên được. Thời gian sẽ giúp mình. Nhưng mình đã lầm…

Nói đến đây, giọng nói ngừng lại. Tôi cúi mặt, nghĩ đến sự sắp xếp của số phận. Như một cái cười giễu cợt. Ngay khi bắt đầu học kỳ cuối cùng của cấp 3, tôi đã định sẽ bày tỏ tình cảm mình với Phong. Đêm đó tôi mất ngủ, cố nghĩ ra câu từ, nên bắt đầu nói thế nào và tỏ tình làm sao. Tôi đã tưởng tượng đến hàng trăm tình huống khác nhau có thể xảy ra. Sáng hôm ấy đến lớp, tim tôi đập như muốn bứt ra khỏi lồng ngực. Để rồi nhận được tin, hôm nay Phong đã bay sang Anh. Mọi chuyện đến quá bất ngờ. Tôi đứng chết lặng dưới cây cổ thụ già hàng giờ liền. Trong Tết tôi và Phong còn chúc nhau vui vẻ, hẹn nhau đi chơi. Vậy mà Phong đi, không nói với tôi lời nào. Chẳng lẽ sự thân thiết giữa Phong và tôi chỉ có mình tôi ảo tưởng?

Suốt bốn năm qua, trong tôi lúc nào cũng canh cánh, day dứt giữa mớ câu hỏi cuồn cuộn muốn bóp nghẹt trái tim. Hỏi rồi tự trả lời. Rồi hoang mang. Giãy giụa. Và lý do cho tất cả chỉ vì một người xa lạ làm tan nát trái tim Phong. Tôi tự hỏi nếu tôi tỏ tình sớm hơn một ngày, thì liệu tôi có thể ở bên chữa lành vết thương của Phong không? Thì liệu nụ cười có biến mất trên khuôn mặt Phong không? Giá như mà… Tôi bặm môi. Cái ngôn từ cay đắng nhất trên đầu lưỡi. Tôi quay mặt lại, toan an ủi Phong vài lời thì sững người. Phong đang khóc. Gương mặt cô ấy ướt đẫm. Tôi cứng người, không biết phải làm gì. Tim quặn đau khi thấy giọt nước mắt người con gái mình không thể quên. Tôi trách mình vô dụng, đã gợi lại vết thương trong Phong. Tình cảm ấy quá lớn, đến nỗi bốn năm rồi mà cô ấy vẫn không quên được. Liệu có quá muộn cho tôi chữa lành vết thương ấy không? Mà liệu rằng cô ấy có chấp nhận để tôi chữa lành không?

Tôi tiến lại gần. Phong ngước khuôn mặt ướt đẫm, nấc lên:

- Sao Huy có thể như vậy? Sao Huy có thể như vậy với Phong?

- Cái gì? Phong nói gì?

Vừa lúc ấy, Dương bước vào. Dương là bạn thân thời cấp 3 của tôi. Kể từ khi tốt nghiệp, Dương không còn liên lạc với tôi. Phong vội lau nước mắt, gượng nói:

- Mình vào nhà vệ sinh một chút.

Phong bỏ chạy thật nhanh ra ngoài. Câu nói lúc nãy của Phong làm tôi khó hiểu. Tôi giơ tay định chào Dương nhưng vẻ mặt của Dương làm tôi khựng lại. Dương cứ cúi mặt, lấm lét, người run lên, như bị bắt quả tang làm chuyện gì đó mờ ám.

- Mày làm sao thế Dương?

- Tao… tao… tao xin lỗi!

Nó ấp úng, tay nắm chặt, mặt vẫn cúi gầm:

- Mày đừng trách tao…Tao làm thế cũng vì...Ừ, tao thích Phong từ lâu rồi, còn hơn mày nữa. Ngay từ lớp 10, tao đã thầm thích cô ấy…Nên tao đã giấu bức thư cô ấy nhờ gửi cho mày…

Trời đất trước mặt tôi như sụp đổ. Mắt tôi tối sầm lại. Tôi choáng váng đến mức miệng cứng đờ. Dương vẫn cúi mặt, không thấy được vẻ mặt tôi lúc này. Nó nghĩ tôi đã biết mọi chuyện.

- Suốt thời gian qua, tao vẫn giữ liên lạc với Phong, động viên quan tâm Phong… Thậm chí kỳ nghỉ hè, tao còn bay sang Anh gặp Phong. Tao nghĩ tao có thể làm Phong quên mày, rồi thời gian cũng sẽ giúp tao. Nhưng tao không ngờ…

mối tình đầu

Tâm trí tôi lúc này như cuộn phim đang quay ngược. Từng nét, từng nét trong quá khứ. Phong, mối tình đầu của tôi. Khuôn mặt luôn nở nụ cười. Nét buồn trong ánh mắt vào buổi chiều muộn Phong kể tôi nghe chuyện gia đình. Một người bố luôn làm theo ý mình. Tiếng khóc thầm trong đêm của mẹ Phong. Cái tựa đầu khe khẽ của Phong trên vai tôi. Một lời hứa móc ngoéo tay. Những tháng ngày mơ mộng. Và rồi Phong đột ngột biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Bốn năm. Trái tim tôi khép lại. Nỗi nhớ nhung. Da diết. Số phận không chỉ giễu cợt tôi mà còn giễu cợt cả tình cảm của Phong. Tôi, Phong và Dương, ba chúng tôi đều nghĩ, thời gian rồi sẽ mau chóng xóa nhòa tất cả. Nhưng tình cảm đầu đời chưa kịp tỏ bày cùng với nỗi day dứt, nuối tiếc quá lớn trong tim, thời gian nào có thể nhanh làm phai mờ? Tôi nói, giọng căm phẫn pha lẫn sự chua xót:

- Mày ích kỷ lắm!

Dương nghiến răng:

- Vì tao yêu. Tình yêu khiến con người ta ích kỷ.

Tôi lắc đầu.

- Mày ích kỷ là quyền của mày. Nhưng đừng làm khổ Phong. Mày không có quyền làm tổn thương cô ấy. Mày xem cô ấy bây giờ thế nào? Có còn là Phong mày yêu lúc trước không?

Dương ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt tái nhợt.

- Tao… tao…

Tôi thở dài. Bốn năm, liệu có quá muộn để hóa giải hiểu lầm, chữa lành mọi vết thương? Giọt nước mắt lúc nãy của Phong, liệu có phải là giới hạn cùng cực của nỗi đau?

Thời gian ơi!

Phong ơi!

Tôi đau khổ ngước mắt nhìn cây cổ thụ già. Phong đã đứng ở đó. Tôi bước lại gần, chạm tay vào những nét chữ khắc nghệch ngoạc. Những cái tên nối lại gần nhau, mang theo trong đó bao tình cảm, hi vọng của một thời học trò đầy vô ưu. Không biết chủ nhân của những cái tên này, bây giờ vẫn còn ở bên nhau không? Tôi mân tay, lướt theo một vòng thân cây rồi chợt ngừng lại. Có một cái dấu khắc nhỏ nằm ngay dưới cành cây đang trễ xuống. Dấu khắc còn mới.

Trà sữa

Đó là biệt danh Phong hay gọi tôi mỗi khi chỉ có hai đứa. Tôi đã ngượng tía tai vì cái tên rất giống con gái. Mỗi lần giận nhau, hễ Phong gọi tôi bằng cái tên này, nghĩa là cô ấy đã bỏ qua cho tôi.

- Phong… Phong…

Tôi quay người, chạy thật nhanh để đến gặp Phong. Sao cứ phải băn khoăn mãi trong lòng có quá muộn hay không? Chúng tôi đã lạc mất nhau suốt bốn năm đằng đẵng. Vậy mà lòng vẫn luôn mong mỏi được gặp lại nhau. Có điều gì là quá muộn cho những yêu thương chưa kịp tỏ bày?

Phong à, mình bắt đầu lại nhé. Anh đã hứa sẽ luôn mang đến nụ cười cho em. Và bây giờ, hãy để anh thực hiện nó.



About the author

160