Anh à, em đã phát mệt với những câu lừa dối, cũng chán phải nghe những biện minh anh cố gạt em mỗi ngày. Từ bao giờ chúng ta cứ phải lừa dối nhau trong mọi chuyện dù chỉ là những chuyện vặt vãnh? Từ khi nào cả lời yêu thôi cũng trở nên nực cười?
Anh à, em đã phát chán những cái nắm tay chẳng nông, sâu, phát chán với những cảm xúc hời hợt trượt dài trong chúng mình. Mỗi tiếng thở dài của anh đo đếm cùng sự thất vọng ngày càng lớn của em. Có khi nào chúng ta gần thế này mà như người dưng xa lạ? Có khi nào chúng ta đã thay đổi rồi không?
Anh à, anh đã chán hay chưa những lần nước mắt em rơi? Anh đã chán hay chưa những lần em cố chạy trốn còn anh thì vẫn cố níu lại? Liệu chúng ta còn gì để duy trì cái mớ tình hỗn độn chỉ như cầm cự từng ngày? Chẳng phải vì anh khác hay em khác, chỉ là mối quan hệ này đã chẳng như xưa và chúng ta đã đốt hết kiên nhẫn dành cho nhau thế vậy thôi.
Người ta không thể bắt ép trái tim, thúc giục cảm xúc, chuỗi ngày bi kịch của chúng ta chính là chuyện lòng muốn buông nhưng lý trí bắt ở, mặc định với thời gian rằng mọi thứ khủng hoảng sẽ qua mau thôi. Nhưng bao giờ hả anh ơi? Chúng ta ấy mà, bao giờ có thể thôi làm khổ nhau?