Mất nhau rồi... khổ đau để lại cho ai?

Posted on at


Tôi thừa biết rõ rằng đời chẳng dài lắm và cũng chẳng đẹp đẽ màu hồng lắm đâu. Điều đó không có nghĩa rằng cuộc sống rồi sẽ không ý nghĩa, nhưng ý nghĩa bằng việc nghĩ rằng mọi thứ sẽ luôn tốt đẹp thì thật ngớ ngẩn.

 

Tôi nhìn thấy những người đi qua đời tôi: có rất nhiều kẻ nắm tay nhau hạnh phúc, vội bỏ mặc những người đơn độc sang một bên, tôi thấy họ ích kỉ - như một lẽ dĩ nhiên, cũng có rất nhiều kẻ sống dở giữa những yêu thương đang chết dần. Yêu thương ấy giống một kiểu sống thực vật, à không, như người bị tai nạn sắp chết thì chúng ta lại chọn cho nó cái chết tạm thời, ngậm oxi và dùng máy móc để duy trì thay vì một cái chết hẳn.

Trong tình yêu, dù ai đúng ai sai, dù cho chuyện gì xảy ra, khi kết thúc thì kẻ đau nhất vẫn là trái tim. Trái tim sẽ đau âm ỉ, nhức nhối, thắt nghẹn... kiểu gì cũng được, nhưng nó chính là kẻ đau vì những hành xử của sự thay đổi. Khi chia tay, khi đã trót yêu người khác, cứ đi đi, đi thẳng thừng và đừng khiến cho những kí ức dày vò người còn lại. Còn kẻ ở lại, hãy tỉnh đi, không cần tát vào mặt mình, nhưng hãy hất nước vào bờ cửa sổ lạnh hay lau cho sạch mảng bụi của sự vững chãi ngày trước. Phải đứng lên chứ! Đau mãi, bạn có tổn thương không? Không! Chỉ có con tim bạn dày vò mà thôi.

Rồi mọi thứ sẽ chỉ như một cơn mơ, đôi bướm của cổ tích nào đó rồi sẽ cuốn bạn vào nhịp sống mới. Quan trọng là bạn có chịu tỉnh giấc hay không, hiểu không?

Lúc bạn tuyệt vọng nhất, bế tắc nhất, bạn làm gì? Người khác sẽ nói với bạn rằng bạn hãy mạnh mẽ lên, rằng cuộc đời này còn dài và đẹp lắm. Nhưng tôi sẽ không nói điều đó. Bởi tôi thừa biết mỗi ngày sống và tồn tại, đâu có dễ dàng như thế. Trong hơn 8 tỉ người, được bao nhiêu người sống trong thế giới cổ tích của chính mình, được làm những nàng công chúa và hoàng tử? Chẳng bao nhiêu cả. Tôi thừa biết rõ rằng đời chẳng dài lắm và cũng chẳng đẹp đẽ màu hồng lắm đâu. Điều đó không có nghĩa rằng cuộc sống rồi sẽ không ý nghĩa, nhưng ý nghĩa bằng việc nghĩ rằng mọi thứ sẽ luôn tốt đẹp thì thật ngớ ngẩn. Khi bế tắc và tuyệt vọng nhất, hãy biết rằng bạn dù yếu đuối hay mạnh mẽ thì chỉ có chính bạn có thể đối mặt vấn đề mà thôi. Sẽ không có ba mẹ hay bạn bè nào thay thế được, họ có thể hiểu bạn, nhưng quan trọng họ không phải là bạn.

 

Khi chẳng còn đường nào để đi, hãy cứ yên tâm rằng ngay lúc bạn ở chính giữa tâm bão, suy nghĩ đó chẳng có gì sai. Những kẻ bên ngoài sẽ luôn mồm chê trách sự ủy mị của bạn, nhưng đứng bên ngoài xem một trận đấu bóng, nào có thể biết được sức lực hao mòn của cầu thủ đã chẳng thể trụ vững nổi thêm phút nào sau 90 phút dài đằng đẵng của một cuộc rượt đuổi điên cuồng không những với vận may rủi của trái bóng, mà còn với sự tranh chấp và tính toán bon chen của mười mấy con người với mười mấy tính cách và suy nghĩ. Không còn con đường để đi, đúng đấy, nhưng bạn phải học cách là người mở đường, trước nhất cho sự bế tắc của mình. Hãy là người tiên phong và tự cứu lấy mình, thay vì chờ đợi ai đó quẳng cho một cái phao rồi chết chìm trong sự mỏi mòn. Ai sẽ đủ bao dung để cứu đời bạn đây? Chúa hay Phật? Không. Chỉ có bạn tự cứu rỗi tâm hồn và cuộc đời bạn thôi.

 

Ngày hôm nay, hãy học cách tự dẫm chân lên đoạn đường đen tối mịt mờ, tự thắp sáng lấy cho mình một hi vọng dẫu nhỏ nhoi. Hãy biết rằng đời không đủ thời gian để bạn đắn đo suốt vài chục năm mỗi khi quyết định điều gì đó.

 



About the author

160